Nha Hoàn Thanh Chỉ

Chương 9



Về sau, chúng ta dẫn ba đứa nhỏ ra mộ Trương đại thẩm dâng hương.

 

Dạy chúng gọi bà là “tổ mẫu.”

 

Từ nay về sau, bà không còn cô đơn nơi cõi âm nữa.

 

Loạn thổ phỉ qua đi, ta lại mở lại tiệm mì như trước.

 

Thời gian thấm thoắt trôi, mới đó mà đã ba năm.

 

Một buổi trưa, phố xá bỗng rộn ràng tiếng trống chiêng, pháo nổ vang trời.

 

Khách đang ăn mì trong tiệm nói: tân nhiệm Hổ Uy tướng quân hôm nay hồi hương.

 

Vị tướng ấy đã tiêu diệt mấy tên thủ lĩnh thổ phỉ, lại lập chiến công nơi biên ải, từ một tiểu binh mà từng bước thăng tiến, oai danh vang dội.

 

Ta khẽ vén tóc mai lòa xòa trước trán, trong lòng chợt thoáng nghĩ: thiếu gia cũng đã nhập ngũ ba năm, giờ này không biết ra sao rồi?

 

Mơ hồ trong cơn suy tưởng, tiếng huyên náo đã vang đến tận trước cửa.

 

Một vị tướng quân vận giáp trụ nhảy xuống ngựa, sải bước tiến vào cửa tiệm.

 

Không phải thiếu gia thì còn là ai?

 

Chỉ là dung mạo trắng trẻo năm nào nay đã sạm đen, trên mặt còn có một vết sẹo dài chạy dọc — chẳng còn vẻ ngọc diện thư sinh thuở trước, mà thêm phần hào khí bức người.

 

Người mang đến rất nhiều lễ vật, nói là để cảm tạ ân cứu mạng năm xưa.

 

Tin Hổ Uy tướng quân tới quán mì lan ra khắp thành, khách kéo đến nườm nượp.

 

Hai tháng liền, mọi người đều bận đến mức chân không chạm đất.

 

Cuối cùng, ta treo biển nghỉ hai ngày, để mọi người được nghỉ ngơi.

 

Vừa tắm rửa xong, liền có người đến tìm.

 

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Một tiểu đồng cung kính dâng y phục và trang sức, nói rằng Hổ Uy tướng quân muốn gặp ta.

 

Ta thay bộ y phục ấy rồi theo hắn rời đi.

 

Lưu Thập Tam đứng ở cửa, ánh mắt bối rối nhìn ta, muốn nói gì đó nhưng lại thôi, hồi lâu mới nghẹn ra một câu:

 

“Nàng…có quay về ăn cơm không?”

 

Ta bước tới, vỗ nhẹ tay hắn:

 

“Về chứ. Nhớ ghé Hương Vị Trai mua bánh quế hoa cho ta.”

 

Hắn gật đầu, nhưng tay… vẫn run rẩy không thôi.

 

Phủ đệ mới của thiếu gia vô cùng nguy nga tráng lệ.

 

Băng qua bốn dãy viện sâu thẳm, ta được đưa vào chính sảnh — nơi thiếu gia đang ngồi chờ.

 

Ta bước tới, chậm rãi hành lễ.

 

Thiếu gia vội vàng tiến lên, đỡ ta dậy, mời ta an tọa.

 

Sau vài lời thăm hỏi hàn huyên, người cho lui toàn bộ hạ nhân trong sảnh.

 

“Thanh Chỉ, năm xưa là ta có lỗi với nàng. Bao năm qua… nàng có trách ta không?”

 

“Thiếu gia, mỗi người một số phận, chẳng thể trách ai được.”

 

“Vậy… nàng có nguyện ý trở thành nữ chủ nhân của phủ tướng quân này không?”

 

Thiếu gia nhìn ta tha thiết, trong mắt lấp lánh chân thành:

 

“Ta sẽ bù đắp cho Lưu Thập Tam thật nhiều. Ta biết hắn là người tốt.”

 

Người vừa nói, vừa đưa tay định nắm lấy tay ta.

 

Ta lập tức đứng dậy, lùi về phía sau một bước thật dài.

 

Giờ đây, ta… đã không còn là Thanh Chỉ của năm ấy.

 

Mà người, cũng chẳng còn là thiếu gia của ngày xưa.

 

Tình cảm thuở thiếu niên, rung động chỉ diễn ra trong khoảnh khắc.

 

Thời khắc đẹp nhất của tuổi trẻ, là gặp được người mà mình cho là tốt nhất.

 

Một nét vẽ thanh xuân, một ánh nhìn thoáng qua đã khắc sâu tận đáy lòng.

 

Khi ấy, ta từng nghĩ — nửa kia của đời mình, nhất định phải là người như thiếu gia: cao nhã thanh khiết, ôn nhu như ngọc.

 

Nhưng bao năm xa cách, năm tháng trôi qua vùn vụt…

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Chính những tình nghĩa thật thà, mộc mạc được gom góp từng chút một, mới là điều lay động lòng người sâu sắc nhất.

 

Những gì đẹp đẽ đã qua… chỉ nên lặng lẽ cất sâu vào đáy tim.

 

Khói lửa nhân gian — giản đơn, bình dị — mới là thứ từ từ thấm nhuần cả một đời.

 

Ta cúi người cáo biệt thiếu gia.

 

Lặng lẽ quay về nhà.

 

Một sợi tóc bị gió cuốn rơi xuống trước mắt, ta cúi đầu nhìn — giữa mái tóc đen tuyền, đã có một sợi bạc.

 

Ta mỉm cười, khẽ vuốt cho gọn lại.

 

Bên ngoài chẳng biết từ khi nào đã bắt đầu đổ tuyết.

 

Năm ấy ta rời khỏi Tống phủ… cũng là trong một ngày tuyết lớn như thế này.

 

Khi sắp về đến nhà, hai bên phố đều đã lên đèn sáng rực.

 

Từ xa, ta đã trông thấy Lưu Thập Tam đội đấu lạp, tay cầm đèn lồng, đang đứng chờ ở cửa.

 

Ba đứa nhỏ ríu rít quây lấy hắn:

 

“Phụ thân ơi, có phải mẫu thân không về nữa không?”

 

“Phải đó, có người nói mẫu thân vào phủ tướng quân rồi sẽ không cần chúng ta nữa.”

 

“Mẫu thân thật sự không cần chúng con nữa sao?”

 

“Không đâu, mẫu thân các con sẽ không nỡ bỏ rơi chúng ta!” — Lưu Thập Tam cầm chiếc đèn lồng chạy về phía ta, trong mắt tràn đầy vui mừng.

 

Ba đứa trẻ cũng như ba con chim sẻ nhỏ, hớn hở chạy theo sau.

 

Lưu Thập Tam phủi tuyết đọng trên vai ta, cởi áo choàng xuống choàng lên người ta:

 

“Ta đã mua bánh quế hoa rồi. Hồng Cẩn còn hầm cả canh gà chờ nàng đó.”

 

Lưu Thập Tam chưa từng nói những lời hoa mỹ rung động lòng người.

 

Trong miệng hắn, mãi mãi chỉ toàn chuyện cơm áo gạo tiền, chuyện nhà, chuyện bếp núc.

 

Nhưng chính những điều nhỏ nhặt ấy…

 

Mới khiến ta cảm thấy yên lòng và ấm áp.

 

Ta cúi người bế bổng một đứa nhỏ lên:

 

“Đi nào, chúng ta về nhà ăn bánh quế hoa!”

 

“Thích quá mẫu thân ơi!”

 

Lũ nhỏ reo hò vang lên, cả nhà năm người chúng ta, sánh vai nhau cùng đi trong màn tuyết trắng.

 



 

Lưu Thập Tam lâm bệnh, từ sau khi Nhị Oa thành thân, thân thể hắn bỗng chốc suy sụp, chẳng gượng dậy nổi nữa.

 

Từ đó, hắn nằm liệt giường, ta không rời nửa bước, ngày đêm bên cạnh hầu hạ.

 

Thời gian hắn tỉnh táo càng lúc càng ngắn, có khi ngủ suốt một ngày một đêm, chỉ tỉnh lại trong chốc lát.

 

Lần này, hắn tỉnh lâu hơn thường lệ.

 

Hắn còn bảo muốn ăn vằn thắn nhân rau tề do ta làm.

 

Ta định đích thân xuống bếp, nhưng hắn lại nắm tay ta, bảo ta ở lại, trò chuyện với hắn một chút.

 

“Thanh Chỉ, nếu ta đi rồi…nàng hãy đi tìm Tống tướng quân nhé.”

 

Ta giận dỗi mắng hắn ăn nói bậy bạ, hắn cười hì hì.

 

“Theo ta, nàng chịu nhiều khổ cực rồi.”

 

“Không đâu, theo chàng, cuộc sống mỗi ngày đều tốt hơn mà!”

 

“Ừ, từ khi nàng tới, cuộc sống của ta… đúng là ngày một tốt lên.”

 

Lưu Thập Tam nắm c.h.ặ.t t.a.y ta:

 

“Nàng không biết đâu…hồi ta đưa đồng tiền ấy cho người của Tống phủ, ta vui mừng biết bao. Ta nghĩ: Lưu Thập Tam này… cũng có thể lấy vợ rồi!”

 

“Nhưng ta cũng biết, nàng không cam lòng. Ta xấu xí như vậy, ngay cả phụ mẫu cũng không cần, thì làm gì có cô nương nào muốn chứ?

 

“Ta cứ tưởng nàng sẽ rời đi…thế mà nàng lại ở lại.”

 

“Thanh Chỉ…mỗi ngày đánh mõ trở về, thấy nàng vẫn còn ở đó, ta… thực sự rất vui.”