“Thanh Chỉ, hay là… nàng cầm lấy cái này trước, sau này có chuyện gì, cứ đến tìm ta.”
Thiếu gia thu lại mảnh lụa, tháo túi bạc bên hông, nhét vào tay ta.
Ta vội đẩy trả lại:
“Không cần đâu, thiếu gia. Thanh Chỉ nay đã là phụ nhân có chồng, không tiện tiếp tục dây dưa. Thiếu gia bảo trọng. Xin cáo từ.”
“Thanh Chỉ… Thanh Chỉ…”
Ta không ngoái đầu, rảo bước rời đi.
Tiếng gọi phía sau ngày một xa, ta cũng chẳng đáp lời.
Mọi thứ cứ như chuyện của kiếp trước.
Không lâu trước đây, ta còn ở bên cạnh thiếu gia, giúp người mài mực.
Người vừa nhấp trà vừa vẽ, sau đó đưa bút cho ta.
Ta điểm vài nét, một đóa ngọc lan liền nở rộ trên nền giấy tuyên.
Người mỉm cười khen ta thông tuệ.
Về tới căn nhà nhỏ của Lưu Thập Tam, ta ngồi bên bàn, thở hổn hển từng hơi.
Trên mặt mát lạnh, đưa tay sờ mới phát hiện nước mắt vẫn chưa khô.
“Ta biết nàng gả cho ta là ủy khuất.”
Lưu Thập Tam không biết đã tỉnh từ lúc nào, nằm trên giường đất, dùng con mắt lành lặn duy nhất lặng lẽ nhìn ta.
“Chúng ta… chúng ta cũng có thể hòa ly. Chỉ là… có thể chờ thêm mấy hôm nữa không? Nàng vừa mới gả cho ta, nếu rời đi ngay, người ta sẽ chê cười ta mất.”
Hắn cúi đầu, trông chẳng khác gì đứa trẻ phạm lỗi.
“Ngươi nghỉ ngơi đi, tối còn phải ra làm việc.”
Ta chủ động chuyển sang chuyện khác, đem từng bó chỉ thêu phân ra, căng lụa trắng lên khung, bắt đầu thêu hoa.
Khi có việc làm trong tay, thời gian trôi qua nhanh hơn.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Cứ thế, mấy ngày liền bình lặng trôi qua.
Hôm đó, Lưu Thập Tam vừa ra khỏi cửa không lâu, đèn dầu đột ngột nổ “bụp” một tiếng, lửa phụt lớn rồi tắt ngấm.
Ta muốn thêu thêm chút nữa, nhưng hàng quán giờ này đều đã đóng cửa.
Đành mò mẫm tới nhà Trương đại thẩm bên cạnh mượn dầu.
Vừa nghe nói ta là người nhà Lưu Thập Tam, đại thẩm liền múc cho ta đầy hai muôi dầu.
“Cô nương, thế này đủ dùng chứ?”
“Đủ rồi, đại thẩm, thế là đủ rồi.”
Ta hứa sáng mai sẽ trả, đại thẩm còn đích thân tiễn ta ra cửa.
“Cô nương xinh đẹp thế này, gả cho Thập Tam quả thực có chút thiệt thòi. Nhưng bà lão này nói thật, Thập Tam là đứa nhỏ tốt tính, theo nó rồi, chắc chắn sẽ không bị ấm ức đâu.”
Hôm sau, ta dậy sớm, mua đèn dầu đem qua trả.
Trương đại thẩm nắm tay ta nói:
“Nếu cô nương không vội, ngồi xuống trò chuyện cùng bà già này một lát. Ta ở đây một mình, nhiều khi buồn lắm.”
Ở nơi xa lạ này, ta chẳng quen ai.
Mà Lưu Thập Tam ăn xong bữa sáng thì ngủ cả ngày, đến lời để nói cũng không có.
Vì thế, ta ngồi xuống bên bà.
Trượng phu của Trương đại thẩm mất sớm, một mình bà nuôi con khôn lớn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Về sau chiến sự nổ ra, con trai bà khi mới mười sáu tuổi đã bị bắt đi lính.
Lúc đầu còn thư từ qua lại vài lần, rồi bặt vô âm tín.
Nghe nói tiền tuyến bại trận, e rằng con trai bà cũng đã bỏ mạng nơi sa trường.
Trong nhà chỉ còn lại mình bà, nên bà dựng một quầy nhỏ trước cửa, bán nước đường mưu sinh.
Là phận đàn bà, cuộc sống lắm điều bất tiện.
Hai cha con Lưu Thập Tam thấy bà đáng thương, thường hay giúp đỡ một tay.
Về sau, khi lão Lưu qua đời, Lưu Thập Tam vẫn hay qua thăm nom, xem bà có cần gì không.
Những việc nặng nhọc, bẩn thỉu trong nhà, hắn đều giúp bà làm hết.
Mỗi lần hắn đến, bà đều múc cho hắn một bát nước đường đầy.
Lưu Thập Tam tuổi tác gần với con trai bà, lại là đứa trẻ bà nhìn lớn lên từ nhỏ, nên bà xem hắn như con ruột mà thương yêu.
“Cô nương à, hôm đón cô về nhà, Thập Tam còn sang chỗ ta lấy một tấm chăn. Tấm chăn ấy ta cặm cụi làm bao lâu nay, vốn định để dành cho con dâu tương lai. Chỉ tiếc con ta đã… thôi, coi như đưa cho Thập Tam cũng vậy. Cô nương thế này, bà già này nhìn vào cũng thấy ưng bụng lắm.”
Trương đại thẩm vừa nói vừa xuýt xoa, miệng lải nhải không ngừng.
Thỉnh thoảng có người đến mua, bà lại ra múc một bát nước đường đưa cho khách.
Bà cũng múc một bát đưa ta.
Ta từ chối mãi không được, đành đón lấy.
Uống một ngụm — ngọt đến tận tim.
Hồi nhỏ, thứ quà hiếm hoi nhất của ta, ngoài kẹo bỏng mẫu thân tự làm, chính là bát nước đường mười văn ngoài phố.
Nhưng nước đường cũng chẳng dễ mà được uống.
Đêm trước khi vào Tống phủ, phụ thân ta đã mua cho ta một bát nước đường như thế.
Bát nước đường đêm ấy… cũng là dùng tiền đặt cọc bán ta mà mua.
Ta vừa uống, vừa để mặc nước mắt rơi lã chã vào bát, vị ngọt trong miệng lại hóa thành đắng chát khó tả.
Từ đó về sau, mỗi sáng dùng xong điểm tâm, ta lại mang theo chỉ thêu và lụa trắng sang nhà Trương đại thẩm, ngồi thêu và trò chuyện cùng bà.
Trương đại thẩm thấy ta tới thì mừng rỡ vô cùng, ngày nào cũng có chuyện kể mãi không hết.
Thỉnh thoảng có khách đến, ta cũng giúp bà lo liệu quán nhỏ.
Bà thì ngồi bên cạnh, giúp ta thêu vài mũi.
Mỗi khi Lưu Thập Tam tới làm việc, hắn vẫn trầm mặc như cũ.
Không nói nửa lời, làm xong việc, uống xong bát nước đường liền lặng lẽ rời đi.
“Thanh Thanh à, Thập Tam tuy ít nói, nhưng lòng dạ thì hiếm có ai tốt hơn nó đấy.”
Thân quen rồi, Trương đại thẩm liền gọi ta là Thanh Thanh.
Bà còn nói, nếu Lưu Thập Tam dám bắt nạt ta, cứ việc nói cho bà biết, bà sẽ thay ta dạy dỗ thằng ngốc ấy một trận.
Ta chỉ mỉm cười.
Lưu Thập Tam vẫn luôn cung kính với ta, chưa từng vượt quá giới hạn.
Sau này ta bảo hắn cứ lên giường đất ngủ, hôm nào không phải đi làm, hắn cũng chỉ nằm sát mép giường, cách ta tám trượng, không hề nhích lại gần.
Dù vậy, giữa chúng ta cũng đã có thêm vài lời qua lại.
Hắn kể ta nghe những chuyện lạ kỳ khi đi đánh mõ ban đêm, còn ta lắng nghe say sưa, thích thú vô cùng.
Ngày lĩnh tiền công tháng, Lưu Thập Tam ăn sáng xong thì ra ngoài, gần trưa vẫn chưa thấy trở về.
Ta liền ra ngoài tìm, cuối cùng thấy hắn đứng trước cửa tiệm bánh hảo hạng Hương Vị Trai.