Nha Hoàn Thanh Chỉ

Chương 4



Hắn lom khom cúi người, vẻ mặt luống cuống, bất an.

 

Bên cạnh, chính là Hồng Cẩn tay cầm khăn tay, khí thế bức người.

 

“Ngươi cũng xứng ăn đồ ngon ở chỗ này sao? Thật ghê tởm, đừng có dây dưa tới chúng ta! Chỗ này là nơi bọn tiện dân như ngươi được bén mảng tới à? Mau cút đi, đừng làm bẩn mắt bọn ta!”

 

Lưu Thập Tam im lặng xoay người bỏ đi, ta bước tới, chắn trước mặt hắn.

 

Hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt tràn đầy uất ức.

 

Thấy là ta, liền nở một nụ cười lấy lòng.

 

Ta siết chặt tay, kéo tay áo hắn, dắt thẳng tới trước mặt Hồng Cẩn – kẻ đang vênh váo hung hăng.

 

“Ngươi dựa vào đâu mà bảo hắn cút?”

 

“Ôi chao, ta quên mất hắn là tướng công của Thanh Chỉ tỷ tỷ, ta thất lễ rồi.”

 

Hồng Cẩn vừa cười vừa vờ vỗ miệng mấy cái.

 

“Nói thật đi, tỷ gả rồi, cuộc sống ra sao hả?”

 

Nàng cố ý liếc từ trên xuống dưới, lớp áo bông tơ lụa của nàng và chiếc áo chẽn cũ kỹ của ta trở thành đối lập rõ rệt.

 

Xung quanh đã có người bắt đầu thì thầm bàn tán.

 

Ta chẳng thèm để tâm, chỉ nhìn thẳng vào chưởng quầy mà hỏi:

 

“Chưởng quầy, chẳng hay đánh mõ thì không được phép mua đồ, cũng không xứng ăn điểm tâm nhà ngài sao?”

 

“Ôi nương tử nói chi lời ấy, khách đến là thượng khách, đâu có đạo lý đuổi người như thế? Ai tới cửa hàng, chúng ta cũng đều hoan nghênh cả.”

 

Chưởng quầy vội vàng nở nụ cười xoa dịu.

 

Hương Vị Trai là hiệu bánh lâu năm, điểm tâm ngon có tiếng, nhưng giá có phần cao, người thường khó mà dám mua.

 

Khi ta còn ở Tống phủ, vốn cũng từng ăn không ít.

 

“Chẳng hay khách nhân cũng chia cao thấp sang hèn sao?

 

“Nương tử lại nói đùa rồi.”

 

Hồng Cẩn liền cướp lời: “Khách nhân dĩ nhiên không phân cao thấp sang hèn, nhưng hạng như hắn… liệu có mua nổi không? Đừng có ăn xong lại kéo tỷ tỷ ra đường xin ăn là được rồi.”

 

Hồng Cẩn mặt mày đầy khinh miệt, Lưu Thập Tam thì cúi đầu càng thấp.

 

“Chẳng phải ngươi cũng chỉ là một hạ nhân sao? So với hắn, ngươi cao quý hơn được bao nhiêu? Bánh ngọt ngươi mua chẳng phải cũng dùng bạc của Tống phủ sao? Ngươi có bao nhiêu bạc riêng mà dám khinh thường người khác?”

 

“Ngươi…”

 

Hồng Cẩn nghẹn họng, không đáp được một câu.

 

Xung quanh bắt đầu có người tán đồng lời ta nói, còn nhìn nàng bằng ánh mắt đầy khinh bỉ.

 

Ta nắm tay Lưu Thập Tam, ngẩng cao đầu, sải bước rời đi.

 

Bàn tay hắn thô ráp, còn khẽ run lên.

 

Về đến nhà, Lưu Thập Tam cất lời:

 

“Cảm ơn nàng…Thanh Chỉ.”

 

“Cảm ơn gì chứ, ta chẳng qua chỉ không chịu nổi dáng vẻ ức h.i.ế.p người khác của ả thôi. Ngươi ấy à, cũng vì tính tình quá hiền lành… đúng là có lỗi với cái gương mặt hù dọa người khác của người quá.”

 

Lời vừa ra khỏi miệng, ta mới thấy có chút thất lễ.

 

“Ta… ta không có ý đó.”

 

“Cái này, cho nàng.”

 

Lưu Thập Tam đưa cho ta một gói giấy, hương quế nhè nhẹ tỏa ra.

 

Là món bánh nổi danh của Hương Vị Trai — bánh quế hoa.

 

Bánh ngọt ở đó tuy ngon nhưng giá cao, lại thường xuyên phải xếp hàng mới mua được.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Lần trước mua thứ kia, nàng không thích ăn. Ta nghe người ta nói điểm tâm ở tiệm này ngon… nên… ta đi mua thử.”

 

Giọng hắn về sau nhỏ dần, đến mức ta không nghe rõ.

 

Bánh quế hoa quả thật rất ngon, nhưng cũng tiêu tốn của Lưu Thập Tam quá nửa tháng tiền công.

 

“Ngươi mua thứ này rồi, nửa tháng còn lại sống sao đây?”

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

 

Dù nói vậy, nhưng ta vẫn không kìm được, bốc một miếng bỏ vào miệng.

 

“Ừm… ta có thể ăn ít lại, mỗi ngày một bữa là được. Cùng lắm thì… ta đi kiếm củi bán, cũng cầm cự được đến lúc phát tiền công lần sau.”

 

Lưu Thập Tam cười ngốc, nói như thể chuyện đó chẳng đáng gì.

 

“Ta vẫn còn trang sức.”

 

“Thứ đó… nàng giữ lấy. Đã theo ta, nàng vốn đã chịu nhiều uất ức lắm rồi.”

 

Trong lòng ta dâng lên một tia cảm động, miếng bánh quế hoa lần này bỗng thấy ngon hơn bao giờ hết.

 

“Ngươi cũng nếm thử chút đi.”

 

Ta đưa miếng bánh về phía hắn, hắn vội vàng đẩy lại:

 

“Nàng ăn đi, ta không thích mùi của bánh quế hoa.”

 

Sao lại không thích?

 

Rõ ràng ta thấy hắn đã nuốt nước bọt mấy lần rồi.

 

Cuối cùng, ta viện cớ ăn không nổi nữa, cố tình để lại hai miếng, còn nói:

 

“Bánh quế hoa này để đến mai là hỏng, nếu không ăn thì đành bỏ đi thôi.”

 

Hắn nghe vậy, liền lấy cớ không nên lãng phí mà ăn sạch.

 

Trước lúc lên đường đi làm, ta dúi vào tay hắn một nắm tiền lẻ.

 

“Trời đêm lạnh lẽo, nếu rảnh thì đi uống một bát canh nóng.”

 

“Ừ! Nhất định rồi!”

 

Ta hỏi Trương đại thẩm xem có thể bày bán mấy món thêu tay của ta tại quán nước hay không — dạo gần đây ta đã thêu được hơn chục chiếc khăn tay.

 

Trương đại thẩm vui vẻ đồng ý.

 

Ta tặng bà một chiếc khăn để tạ lễ.

 

“Thanh Thanh không chỉ xinh đẹp, đường kim mũi chỉ cũng thật khéo léo.”

 

Thế nhưng, khăn đã được bày suốt hai ngày, người hỏi thì có, nhưng chẳng ai mua.

 

“Thanh Thanh à, nước đường là món ăn rẻ tiền, những người đến uống phần lớn là dân nghèo, nào nỡ bỏ ra năm mươi văn chỉ để mua một chiếc khăn tay.”

 

Nhưng khăn tay của ta dùng toàn chỉ thêu hạng nhất, lụa trắng cũng là loại tốt, mẫu lại mới.

 

Nếu không bán được năm mươi văn thì đúng là lỗ vốn.

 

Trương đại thẩm nói ở phố Đông có một hiệu thêu chuyên thu mua khăn tay, ta có thể thử đem tới đó xem sao.

 

Ta mang theo khăn tay, háo hức đi tới phố Đông.

 

Hiệu thêu kia quả thật có thu mua khăn, nhưng chỉ trả bốn mươi lăm văn một chiếc, lại chỉ thanh toán một nửa số tiền trước.

 

Chưởng quầy nói nếu khăn không bán được thì sẽ trả lại hàng.

 

Nếu bán chạy, bọn họ tất nhiên hy vọng có thể hợp tác lâu dài.

 

Ta đồng ý thử một lần, cùng họ ký khế ước, để lại mười chiếc khăn tay, nhận được hơn hai trăm văn mang về.

 

Nhưng khoản tiền ấy vẫn là quá ít.

 

Nếu khăn không bán được, chỗ bạc này cũng không chắc là của ta.

 

Ta nghĩ ngợi suốt dọc đường, rồi rẽ vào một thư quán.