Nhà Ma Của Ta Thông Với Địa Phủ

Chương 184



Bà lão vẫn mỉm cười:

"Ta chỉ có thể nói chuyện với tất cả các hồn ma thôi."

Bất kể là ma Trung Quốc, ma nước ngoài, hay thậm chí là ma câm, chỉ cần bà muốn, bà đều có thể trò chuyện với họ.

Dù sao thì… nếu không giao tiếp được, làm sao bà tiếp thị món canh của mình đây?

Bà đã nấu hơn vạn nồi canh, không gian chứa đồ gần như sắp đầy.

Nhiều năm rồi không có ai uống canh của bà… Nếu không có người uống, chẳng lẽ bà phải tự uống sao?

Các tình yêu ơi, mình có lên bộ nam chủ mới, truyện nằm trong top Qidian Trung Quốc. Mong các tình yêu ủng hộ thể loại mới nha ^^

Hầy… Có lẽ bà nên sửa thói quen nấu canh mỗi khi rảnh rỗi thôi.

Lê Diệu lặng lẽ nhìn bà lão trước mặt.

Đây không chỉ là một hồn ma bình thường, mà là một bà cụ quỷ đầy mưu mô và khôn ngoan!

Từ nay về sau, cô nhất định phải cẩn thận khi trò chuyện với bà. Nếu không, bà sẽ lại cười hiền hậu rồi tìm cách lách luật mất!

Mở hai hộp mù màu đen, một con ma nước ngoài và một bà lão thích ép người ta uống canh…

Phó bản lần này, xem ra không dễ làm chút nào!

Ánh mắt Lê Diệu dừng lại trên chiếc hộp pha lê cuối cùng.

Bên trong sẽ là gì đây?

Càng nghĩ, cô càng thấy tò mò.

Cúi xuống quan sát, cô phát hiện dù hộp được làm bằng pha lê, nhưng lại không trong suốt, không thể nhìn thấy rõ bên trong.

Không chần chừ, cô quyết định mở ra.

Nắp hộp vừa bật lên, một bóng trắng nhỏ nhảy vọt ra.

"Thật dễ thương!" Nhiếp Tiểu Thiến vui vẻ reo lên.

Đó là một chú thỏ trắng tinh, lông mềm mượt, đôi mắt đỏ hồng, trông vô cùng đáng yêu.

Chú thỏ nhảy từ bàn trà xuống, nhún nhảy vài cái rồi dừng lại bên cạnh Lê Diệu, ngước đôi mắt long lanh nhìn cô, giọng thanh thanh: "Chủ nhân!"

Lê Diệu thoáng ngạc nhiên, đưa tay ra.

Chú thỏ lập tức nhảy vào lòng bàn tay cô, cọ cọ đầu mềm mại vào tay cô, bộ dạng đáng yêu đến mức khiến người ta muốn ôm chặt mãi không buông.

"Cậu tên gì?" Lê Diệu nhẹ giọng hỏi.

Chú thỏ động đậy đôi môi nhỏ: "Tôi là Thỏ Ngọc."

Thỏ Ngọc?

Lê Diệu sửng sốt: "Có phải Thỏ Ngọc trong vòng tay Hằng Nga không?"

Chú thỏ ngoan ngoãn gật đầu: "Đúng vậy, tôi đến từ Cung Quảng Hàn."

Cô không khỏi cảm thán.

Thật thần kỳ, hộp mù này không chỉ mở ra quỷ hồn, dị thú, mà còn có thể triệu hồi cả Thỏ Ngọc trong truyền thuyết.

Lúc này, Thỏ Ngọc nhẹ nhàng nhảy xuống đất, có vẻ sợ cô ôm lâu sẽ mệt.

Lê Diệu mở ứng dụng "Nhà Ma" để kiểm tra thông tin về Thỏ Ngọc.

[Thỏ Ngọc – bốn sao – một chú thỏ nhỏ hoạt bát đáng yêu. Kỹ năng thiên phú: "Ngắm trăng mà mang thai", "Phun thỏ con".]

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Cô nhìn dòng mô tả mà đầy thắc mắc.

Kỹ năng "Ngắm trăng mà mang thai" là thế nào?

Lê Diệu tò mò liếc nhìn Thỏ Ngọc.

Thỏ Ngọc hiểu ngay, liền giải thích: "Mỗi khi trăng tròn, tôi nhìn lên trăng và cảm thấy xúc động... thì sẽ sinh ra thỏ con."

Vừa nói xong, chú thỏ nhỏ chợt rùng mình một cái, và ngay lập tức, một chú thỏ con lông mềm mại được phun ra.

Lê Diệu sững người: "Nhưng bây giờ là ban ngày, cũng có thể 'ngắm trăng mà mang thai' sao?"

Thỏ Ngọc có chút ngại ngùng: "Những thỏ con này là do tôi sinh trước đây, nhưng vì không có chỗ chứa nên tôi giữ lại. Chủ nhân, cô có thể giúp tôi chăm sóc chúng không? Chúng quá nhiều, không gian của tôi sắp không chứa nổi nữa rồi."

Lê Diệu trầm ngâm một lát rồi gật đầu: "Được thôi."

Một vài chú thỏ con thì cũng không phải vấn đề. Cô có thể để chúng ở sảnh tiếp khách, làm bạn với khách đến Nhà Ma.

Nhiều nơi có quán cà phê mèo, vậy Nhà Ma của cô có quán cà phê thỏ cũng đâu có gì lạ.

Chợt nghĩ đến vấn đề vệ sinh, cô liền hỏi: "Nhưng... chúng có làm bừa bãi không?"

Thỏ Ngọc vội lắc đầu: "Chủ nhân yên tâm, tất cả thỏ con đều là yêu tinh hai sao, đã khai mở linh trí, biết phép thuật. Chúng còn có thể biến đổi hình dạng đơn giản, chỉ là chưa thể hóa thành người."

Nghe đến đây, Lê Diệu tò mò: "Cậu có thể hóa thành người không?"

"Được, nhưng tôi thích giữ hình dạng thỏ hơn. Chủ nhân muốn tôi hóa thành người sao?"

Lê Diệu cười cười, lắc đầu: "Không cần, cứ để vậy đi."

Cô vươn tay vuốt nhẹ bộ lông mềm mại của Thỏ Ngọc, rồi nói: "Cậu thả các thỏ con ra đi."

Nghe vậy, Thỏ Ngọc lập tức vui vẻ, hăng hái phun ra từng chú thỏ nhỏ.

Ban đầu, Lê Diệu nghĩ chắc cũng chỉ vài chục con.

Nhưng không ngờ, Thỏ Ngọc cứ tiếp tục nhả, nhả mãi không dừng...

Chẳng mấy chốc, phòng khách đầy ắp thỏ con.

Thỏ chất thành hai tầng, chen chúc nhau chật ních, không ngừng kêu ầm ĩ:

"Á! Cậu đạp vào đầu tôi rồi!"

"Ê, đuôi của cậu đụng trúng tai tôi!"

"Ôi trời, tôi sắp bị ép c.h.ế.t mất!"

Lê Diệu: "..."

Cô cúi xuống nhìn, phát hiện trên người mình cũng đã chật kín thỏ nhỏ. Trong lòng ôm bốn con, trên đùi ngồi mấy con, thậm chí có vài con bám cả vào quần áo cô, đong đưa lơ lửng.

Trên trần nhà, Nhiếp Tiểu Thiến, Mạnh Bà và vài quỷ hồn khác đã phải bay lên cao để nhường chỗ.

Lê Diệu hoàn toàn không thể nhúc nhích.

Cô bất lực gọi: "Tiểu Thiến, mở hết cửa các phòng khác ra đi, để lũ thỏ vào trong!"

Nhiếp Tiểu Thiến nhanh chóng làm theo.

Sau khi toàn bộ các phòng ở tầng 16 được mở ra, thỏ con ào ào nhảy vào trong, cuối cùng cũng giúp phòng khách bớt chật chội.

Lê Diệu thở phào, ngã người xuống ghế sofa, rồi nhìn Thỏ Ngọc, nghiêm túc hỏi:

"Rốt cuộc cậu có bao nhiêu thỏ con vậy?"


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com