Nhà Ma Của Ta Thông Với Địa Phủ

Chương 185



Thỏ Ngọc ngập ngừng, đôi tai dài hơi cụp xuống, giọng có chút do dự:

"Chủ nhân… có phải nhiều quá rồi không?"

Lê Diệu khoanh tay nhìn đám thỏ trắng chen chúc khắp sảnh tầng 16, thở dài:

"Nếu còn nữa thì chuyển xuống tầng 15 mà nhả tiếp đi, tầng này chứa không nổi nữa đâu."

Thỏ Ngọc vội lắc đầu, ánh mắt vô cùng nghiêm túc:

"Không còn nhiều đâu! Chỉ còn khoảng… 2.000 con chưa nhả ra thôi!"

Lê Diệu: "…"

Thỏ Ngọc cúi đầu, giọng mang theo chút áy náy:

"Tổng cộng là 20.000 con thỏ nhỏ. Sau này tôi sẽ kiềm chế hơn, không nhìn trăng mà nhả thỏ bừa bãi nữa…"

"20.000 con?!"

Lê Diệu có chút choáng váng. Nhiều thế này thì khu sảnh nghỉ chắc chắn không đủ chỗ chứa. Cô nghĩ ngợi một lúc, cuối cùng quyết định gửi bớt đến phó bản của Tiểu Thiến.

Nhưng trước khi làm vậy, cô cúi xuống bế một con thỏ nhỏ đang cắn góc áo mình lên, nghiêng đầu hỏi:

"Cậu có thể biến thành đồng hồ đeo tay không?"

Con thỏ nhỏ chớp chớp đôi mắt đỏ long lanh, vẻ mặt đầy bối rối.

"Đồng hồ đeo tay là gì? Ăn được không?"

Lê Diệu giơ cổ tay lên, chỉ vào thiết bị livestream vạn giới trên tay mình:

"Như thế này này."

"À, làm được chứ!"

Con thỏ nhỏ lập tức nhảy lên, lộn một vòng trên không rồi biến thành một chiếc đồng hồ quấn quanh cổ tay cô. Nhưng vì chưa biến hình hoàn chỉnh, trên đồng hồ vẫn lộ ra hai cái tai thỏ mềm mềm.

"Á, tai của tôi biến không được!" Con thỏ nhỏ lo lắng, suýt nữa bật khóc.

Lê Diệu bật cười, nhẹ nhàng xoa đầu nó:

"Không sao, thế này trông đáng yêu lắm."

"Thật không?" Con thỏ nhỏ chớp mắt, hai tai khẽ động đậy, cố gắng cọ cọ vào tay cô.

Lê Diệu nhìn bộ dạng đáng yêu này mà trong lòng nảy ra một ý tưởng mới.

Nhưng trước khi thử nghiệm, cô quyết định phải huấn luyện những con thỏ này trước. Chúng quá nghịch ngợm, hiếu động mà lại chẳng hiểu gì về thế giới hiện đại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Cô gọi Bạch Linh đến, nói qua ý tưởng của mình và nhờ cô tổ chức một buổi huấn luyện cho bầy thỏ. Sau đó, cô tiếp tục đến phó bản của Tiểu Thiến.

Các tình yêu ơi, mình có lên bộ nam chủ mới, truyện nằm trong top Qidian Trung Quốc. Mong các tình yêu ủng hộ thể loại mới nha ^^

Phó bản của Tiểu Thiến lấy chủ đề là công viên giải trí. Đã là công viên thì phải có các thiết bị vui chơi.

Một số thiết bị có thể sử dụng kỹ năng [Cụ thể hóa Tràng Cảnh] để tạo ra, nhưng với những thiết bị đặc biệt, cụ thể hóa chỉ làm được phần vỏ ngoài, còn cấu tạo bên trong thì không. Vì vậy, Lê Diệu phải vào [Cửa Hàng Nhà Ma] để mua thêm thiết bị.

Trong lúc cô đang lựa chọn thiết bị trò chơi, tại một cơ quan đặc biệt, một cuộc họp khẩn cấp đang diễn ra.

Sau khi nhận được báo cáo của Trương Tu Viễn về Nhà Ma Phong Đô, phòng thông tin lập tức thu thập dữ liệu từ mạng, tổng hợp và phân tích toàn bộ thông tin liên quan.

Chỉ trong thời gian ngắn, một cuộc họp khẩn cấp đã được triệu tập.

Cục trưởng ngồi ở vị trí trung tâm, giọng nói nghiêm túc vang lên:

"Hôm nay, tôi triệu tập mọi người vì một vấn đề cấp bách. Trương Tu Viễn vừa báo cáo về một địa điểm siêu nhiên cực lớn."

Mọi người trong phòng họp lập tức tập trung lắng nghe.

"Theo phân tích của phòng thông tin, địa điểm này có tên là Nhà Ma Phong Đô. Quy mô của nó cực kỳ khổng lồ, vượt xa mọi địa điểm siêu nhiên từng được phát hiện trước đây."

Bộ trưởng bộ trọng án, Hồ Địch, nhíu mày hỏi:

"Lớn đến mức nào?"

Hồ Địch là một người đàn ông trung niên rắn rỏi, để râu quai nón, giọng nói trầm ổn. Gần đây, ông đang bận rộn điều tra một vụ án Lệ Quỷ Áo Đỏ vô cùng nguy hiểm. Con lệ quỷ này đã sát hại nhiều người, gây ra hàng loạt vụ án kinh hoàng.

Vì thế, suốt mấy ngày qua, ông gần như không có thời gian nghỉ ngơi. Vậy mà lúc này lại bị gọi đến để họp về một căn nhà ma?

Ông lẩm bẩm:

"Nhà ma gì đó thì giao cho người khác điều tra là được. Sao lại lôi cả tôi vào vụ này?"

Chẳng lẽ cái nhà ma này còn đáng sợ hơn cả vụ Lệ Quỷ Áo Đỏ?

Cục trưởng nhìn Hồ Địch một cái, sau đó chậm rãi nói:

"Dựa trên dữ liệu hiện có, Nhà Ma Phong Đô chiếm ít nhất 1.500 mẫu đất, tương đương 1.000.000 mét vuông."

Cả phòng họp lập tức rơi vào im lặng c.h.ế.t chóc.

Hồ Địch suýt nữa trượt khỏi ghế:

"Cái gì?! 1.500 mẫu?!"

Ông còn tưởng mình nghe nhầm.

Trước giờ, những khu vực linh dị từng được ghi nhận thường chỉ là một căn phòng hoặc một tòa nhà. Lớn lắm thì cũng chỉ cỡ một ngôi trường cấp hai hoặc tòa nhà bị nguyền rủa ở nước ngoài, khoảng 200-300 mẫu đã được coi là siêu to rồi.

Vậy mà bây giờ… 1.500 mẫu?!

Đây không còn là nhà ma nữa, mà phải gọi là một thành phố ma rồi!


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com