Nhà Ma Của Ta Thông Với Địa Phủ

Chương 224



Sở Du lịch và Văn hóa Phong Đô vui mừng khôn xiết. Ban đầu, họ còn lo rằng năm nay Phong Đô khó mà cạnh tranh với các thành phố du lịch hot khác. Không ngờ, nhờ Nhà Ma, Phong Đô bất ngờ trở thành tâm điểm du lịch, kéo theo lượng lớn khách đổ về.

Tại nhà họ Trình, cậu út vừa xem xong video quảng cáo của Nhà Ma thì hét lên phấn khích:

“Mẹ ơi, con muốn đi phó bản Tiểu Thiến!”

Bên trong quá đẹp, như một giấc mơ cổ tích. Sự hấp dẫn đối với trẻ nhỏ là tuyệt đối, cậu út không thể nào cưỡng lại.

Mẹ cậu bất lực thở dài:

Các tình yêu ơi, mình có lên bộ nam chủ mới, truyện nằm trong top Qidian Trung Quốc. Mong các tình yêu ủng hộ thể loại mới nha ^^

“Đã nói rồi mà, hè mẹ sẽ dẫn con đi chơi. Bây giờ là lễ Quốc tế Lao động, Nhà Ma chắc chắn đông lắm. Ngoan nào, đừng chen chúc với họ, chờ khi vắng người mẹ sẽ dẫn con đi.”

Cậu út sụt sịt, ôm điện thoại xem đi xem lại video quảng cáo.

Những đám mây hồng lơ lửng trên bầu trời, những con đại bàng khổng lồ chở người bay lượn, vòng quay ngựa gỗ rực rỡ…

Cậu nhìn đến đỏ cả mắt, rồi quay sang mẹ, giọng nghẹn ngào:

“Mẹ ơi… thật sự không thể đi sao?”

Cậu thật sự rất muốn đi!

Mẹ cậu nhìn con trai mà xót xa, nhưng nghĩ đến cảnh chen chúc dịp lễ thì không khỏi do dự.

Nhà Ma Phong Đô bây giờ nổi tiếng như vậy, chắc chắn sẽ có vô số người đổ về, cổng vào chắc chắn sẽ kẹt cứng, chưa kể xếp hàng dài chờ vào phó bản. Đi một chuyến thế này, có khi mệt mỏi hơn là vui chơi.

Bà nhẹ nhàng khuyên nhủ:

“Con ngoan, đây chỉ là video quảng cáo thôi. Video nào cũng có thêm hiệu ứng cả, không giống thực tế đâu.”

Cậu út bặm môi: “Nhưng nó đẹp lắm mà…”

Mẹ cậu kiên nhẫn xoa đầu con trai, giọng ôn tồn:

“Hình ảnh trong video đã qua chỉnh sửa rồi. Con nghĩ xem, làm sao có thể có cây cao đến thế? Lại còn có mây màu hồng? Những thứ đó đều là hiệu ứng, đều là giả.”

"Có thật vậy không?" Cậu út Trình hơi d.a.o động, ánh mắt lộ rõ vẻ do dự.

Thấy vậy, bà Trình không giấu được sự vui mừng, định nhân cơ hội này thuyết phục cậu bé bỏ ý định đến Nhà Ma.

Nhưng đúng lúc đó, Trình Noãn đẩy cửa bước vào, vừa tháo giày vừa nói:

"Mẹ, nếu em con muốn đi thì cứ dẫn nó đi, cả nhà mình cùng đi luôn. Con cũng muốn thử phó bản mới."

Bà Trình hơi chần chừ: "Nhưng lễ 1/5 đông lắm đấy con ạ."

"Không sao đâu." Trình Noãn xua tay, cười nhẹ: "Mẹ không biết à? Nhà Ma bây giờ có cả khách sạn rồi, tên là Khách Sạn Phong Đô. Con vừa xem qua, phòng cao cấp giá 8.800 tệ, bao gồm vé vào tất cả các phó bản và dịch vụ ưu tiên. Người có đông thế nào thì mặc kệ, cứ chi tiền là xong."

Trình Noãn hoàn toàn không để tâm đến vấn đề đông người.

"Thật sao?" Bà Trình nghe vậy thì mắt sáng lên.

Có khách sạn ngay cạnh Nhà Ma thì quá tiện, ở đó một đêm, sáng sớm đi chơi luôn, đỡ phải chen lấn quá nhiều.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

"Được, vậy đi." Bà Trình gật đầu đồng ý.

"Yeah!" Cậu út Trình nhảy cẫng lên, hét lớn: "Chị muôn năm! Mẹ muôn năm!"

Vui mừng không kìm nén nổi, cậu bé vội vàng mở điện thoại, khoe ngay với nhóm bạn:

"Anh em ơi! Tôi sắp đi Nhà Ma Phong Đô chơi rồi! Ghen tị không?"

Vừa gửi tin nhắn đi, cậu đã nhận được một bức ảnh từ một người bạn trong nhóm.

"Đoán xem tôi đang ở đâu?"

Những người khác vừa nhìn thấy bức ảnh lập tức náo loạn.

"A a a! Văn Thành Lân! Đồ phản bội! Cậu đi Nhà Ma mà không báo bọn tôi một tiếng à?"

Văn Thành Lân cười hì hì, gõ một dòng chữ:

"Tôi định cho các cậu một bất ngờ mà."

"Bất ngờ cái đầu cậu ấy!"

Ngay sau đó, hàng loạt biểu tượng "tức giận", "ăn đấm" tràn ngập khung chat.

Lúc này, một cô bé trong nhóm nhắn tới:

"Tôi cũng sắp đi Nhà Ma Phong Đô đây! Văn Thành Lân, Trình Hàm, các cậu ở khách sạn nào thế? Chúng ta cùng đi đi!"

Cậu út Trình nhanh chóng trả lời: "Tôi ở Khách Sạn Phong Đô."

Văn Thành Lân cũng đáp lại: "Tôi cũng ở Khách Sạn Phong Đô, tối nay nhận phòng."

Chử Nam Giai lập tức reo lên: "Vậy tôi cũng đặt phòng ở đó luôn!"

Nói rồi, cô bé chạy đi thông báo với bố mẹ.

Nhưng khi biết mình không phải người đầu tiên trong nhóm bạn được trải nghiệm phó bản Nhiếp Tiểu Thiến, cậu út Trình bỗng cảm thấy mất hứng, vội tắt điện thoại, quay sang hỏi Trình Noãn:

"Chị ơi, nhà mình khi nào đi?"

Trình Noãn lắc lắc điện thoại: "Sáng mai bay."

Cậu út Trình sốt ruột: "Không thể đi ngay hôm nay sao?"

"Dĩ nhiên là không!" Trình Noãn thản nhiên vỗ nhẹ vào đầu cậu em: "Bố còn bận công việc, phải đợi đến mai mới đi được."

Cậu út Trình biết mình có thể làm loạn với mẹ, nhưng lại không dám cãi Trình Noãn, đành xụ mặt ngồi một góc, vẻ mặt đầy ấm ức.

Cùng thời điểm đó, trên khắp cả nước, dòng người ùn ùn đổ về Phong Thành.

Nhiều du khách muốn tránh đám đông nên đã chọn khởi hành sớm một ngày. Những ai có điều kiện thì đặt phòng ở khách sạn gần Nhà Ma, còn ai không có điều kiện thì tìm khách sạn xa hơn, miễn là tiện tàu điện ngầm là được.

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com