Người dân Phong Thành vốn cũng rất háo hức muốn đi chơi, nhưng nhìn thấy lượng khách du lịch ùn ùn kéo đến, họ lập tức từ bỏ ý định.
"Thôi vậy, không tranh với khách du lịch nữa, dù sao mình là dân địa phương, lúc nào đi chẳng được."
Trong dòng người đến Phong Thành hôm nay, có một gương mặt quen thuộc—Ngưu Cố.
Anh từng là một trong những vị khách đầu tiên của Nhà Ma Phong Đô, và giờ đây đã trở thành một influencer nổi tiếng trong giới du lịch.
Vừa nhìn thấy anh, Lê Diệu liền vui vẻ bước tới chào hỏi:
"Lâu rồi không gặp!"
Ngưu Cố cười ha ha: "Chúc bà chủ buôn may bán đắt nhé!"
Nói rồi, anh đảo mắt nhìn quanh, lập tức sững sờ trước khung cảnh trước mắt.
Mới chỉ vài tháng không tới, vậy mà Nhà Ma Phong Đô đã thay đổi hoàn toàn!
Không gian rộng lớn hơn, thiết kế đẹp mắt hơn, và quan trọng nhất là lượng khách đông không tưởng.
Anh giơ ngón cái, tán thưởng: "Bà chủ giỏi quá! Nhà Ma bây giờ đúng là khác xa trước đây."
Ngưu Cố nhớ rất rõ lần đầu tiên mình đến đây. Khi đó, Nhà Ma chỉ là một điểm vui chơi nhỏ, mỗi ngày vỏn vẹn vài chục khách.
Nhưng bây giờ thì sao?
Biển người tấp nập, ai nấy đều háo hức chờ đợi vào chơi. Nhà Ma Phong Đô giờ đây đã trở thành một địa điểm nổi tiếng khắp mạng xã hội.
Các tình yêu ơi, mình có lên bộ nam chủ mới, truyện nằm trong top Qidian Trung Quốc. Mong các tình yêu ủng hộ thể loại mới nha ^^
Ngưu Cố nhìn một lượt, cảm thấy đôi mắt mình không đủ để nhìn hết mọi thứ xung quanh.
Anh không khỏi bật cười thầm nghĩ:
"Hồi trước, Nhà Ma phải dựa vào độ hot của mình để quảng bá. Giờ thì mình lại phải dựa vào Nhà Ma để tăng sức hút."
Sau một lúc quan sát, Ngưu Cố quay sang hỏi:
"Bà chủ, tôi muốn làm một buổi livestream toàn diện về Nhà Ma, không biết có tiện không?"
Lê Diệu không chút do dự, gật đầu đáp:
"Tất nhiên rồi! Nếu không có anh, Nhà Ma đã không thể phát triển nhanh như thế này."
Cô luôn ghi nhớ công lao của Ngưu Cố trong việc giúp Nhà Ma trở nên nổi tiếng.
Ngưu Cố đến Nhà Ma Phong Đô từ sớm, trước lễ Quốc tế Lao động một ngày. Khi đó, phó bản Tiểu Thiến và phó bản Sadako vẫn chưa chính thức mở cửa, vì vậy anh chưa thể livestream mà phải chờ đến hôm sau.
Anh gật đầu, thoải mái nói với Lê Diệu: "Tôi hiểu quy định. Hôm nay đến chỉ để thông báo trước, ngày mai tôi sẽ livestream."
Sau khi xác nhận xong lịch trình với Lê Diệu, Ngưu Cố không thể kìm nén sự háo hức mà lập tức lao đi tham quan.
Không ai có thể cưỡng lại sức hấp dẫn của Nhà Ma Phong Đô.
....
Văn Thành Lân đã mong chờ chuyến đi này từ rất lâu.
Lần trước, khi cậu út nhà họ Trình khoe khoang về Nhà Ma, cậu đã lập tức tìm hiểu mọi thông tin liên quan, xem hết các video và hình ảnh trên mạng. Càng xem, cậu càng khao khát được tận mắt chứng kiến nơi này.
Cuối cùng, cậu đã thuyết phục được bố mẹ.
Điều kiện duy nhất là trong kỳ thi giữa kỳ, cả ba môn Toán, Văn, Anh phải đạt 100 điểm. Nếu làm được, bố mẹ sẽ đưa cậu đi chơi.
Văn Thành Lân gần như dốc toàn bộ sức lực để học tập. Sau bao ngày nỗ lực, cậu đã đạt được ba điểm 100 trọn vẹn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Ông Văn và bà Văn luôn giữ lời hứa. Khi thấy con trai đạt thành tích xuất sắc, họ lập tức đặt vé máy bay, lên kế hoạch đến Nhà Ma vào kỳ nghỉ lễ Quốc tế Lao động.
Ban đầu, họ định đặt phòng ở một khách sạn năm sao sang trọng trong trung tâm thành phố. Nhưng khi nghe nói khách sạn Nhà Ma vừa khai trương, họ đổi ý, quyết định đặt phòng tại đây để có trải nghiệm trọn vẹn nhất.
Vì bận công việc, ngay khi vừa xuống máy bay, ông Văn đã lập tức rời đi để bàn chuyện làm ăn. Chỉ có bà Văn dẫn Văn Thành Lân đến khách sạn.
Trên đường đi, bà liên tục bận rộn với những cuộc điện thoại công việc.
Văn Thành Lân lặng lẽ nhìn mẹ, trong lòng có chút áy náy.
Cậu cúi đầu, im lặng suy nghĩ. Liệu mình có đang làm phiền bố mẹ quá không? Có phải cậu không nên đòi hỏi chuyến đi này?
Bố mẹ vốn đã rất bận rộn, nhưng vẫn cố gắng dành thời gian đưa cậu đi chơi. Còn cậu, vì một mong muốn cá nhân, lại khiến họ phải vất vả hơn…
Nhận ra con trai có vẻ không vui, bà Văn dừng cuộc gọi, quay sang hỏi:
"Con sao thế? Sao trông không vui? Không phải con luôn mong được đến Nhà Ma Phong Đô sao?"
Văn Thành Lân rơm rớm nước mắt, lí nhí nói:
"Mẹ, con xin lỗi... Hay là chúng ta về đi?"
Bà Văn ngẩn người, rồi lập tức hiểu ra con trai đang nghĩ gì.
Bà vội vàng giải thích: "Mẹ không trách con. Bố mẹ đều rất muốn dành thời gian đưa con đi chơi. Chỉ là mẹ có chút công việc cần xử lý nốt thôi, giờ thì xong rồi. Khi đến khách sạn, mẹ sẽ dành toàn bộ thời gian cho con."
"Thật không mẹ?" Văn Thành Lân ngẩng lên, đôi mắt ánh lên tia hy vọng.
"Tất nhiên là thật!" Bà Văn mỉm cười xoa đầu con trai, ánh mắt dịu dàng.
Bà và ông Văn thực sự rất bận. Để có thể đưa con đi chơi mà không bị công việc gián đoạn, bà đã phải tăng ca liên tục, gần như chỉ ngủ bốn, năm tiếng mỗi đêm suốt cả tuần. Trước khi lên máy bay, bà cũng cố gắng giải quyết mọi việc để có thể toàn tâm toàn ý bên con.
Dỗ dành con xong, bà Văn tựa đầu vào ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi. Bà thực sự không còn chút sức lực nào để nói thêm nữa.
Cuối cùng, họ cũng đến khách sạn Nhà Ma Phong Đô.
Vừa xuống xe, bà Văn nhìn thấy một tòa nhà cao khoảng 15, 16 tầng.
Bề ngoài khách sạn không quá hoành tráng, thậm chí còn mang vẻ cũ kỹ, không hề hào nhoáng như các khách sạn năm sao nổi tiếng.
Vừa nhìn thấy nơi này, bà Văn lập tức cảm thấy hối hận.
Lẽ ra, bà nên giữ nguyên kế hoạch ban đầu, đặt phòng ở một khách sạn sang trọng trong trung tâm thành phố.
Bà Văn bị chứng thần kinh suy nhược, rất khó ngủ. Nếu đổi chỗ, đổi giường, tình trạng mất ngủ của bà còn nghiêm trọng hơn. Một khách sạn cao cấp với giường nệm êm ái có thể giúp bà dễ chịu hơn một chút, nhưng nếu ở một nơi chỉ đạt tiêu chuẩn trung bình, chắc chắn bà sẽ mất ngủ cả đêm.
Nghĩ đến chuyện đó, bà càng cảm thấy lo lắng.
Bà đã nhiều ngày liền không có một giấc ngủ ngon. Nếu đêm nay cũng không ngủ được, ngày mai làm sao còn sức để chơi cùng con?
Bà Văn do dự, định mở miệng đề nghị đổi khách sạn.
Nhưng chưa kịp nói, bà đã nghe thấy tiếng reo vui đầy phấn khích của Văn Thành Lân.
"Nhà Ma Phong Đô, tôi tới đây!"
Cậu bé hớn hở chạy về phía cổng, rút chiếc điện thoại đồng hồ ra, chụp ảnh lia lịa rồi gửi ngay cho bạn bè.
Nhìn con trai vui vẻ như vậy, bà Văn khẽ thở dài, đành im lặng nuốt lại lời định nói.
Thôi vậy. Ở đây cũng được.
Hiếm khi con trai hạnh phúc như thế này, bà không muốn làm gián đoạn niềm vui của con.