Nghe con trai nói vậy, lòng bà Văn bỗng thấy ấm áp.
"Lân Lân đáng yêu quá!" Bà mỉm cười xoa đầu cậu.
"Mẹ ơi!" Văn Thành Lân hào hứng giơ quyển sách lên, đôi mắt lấp lánh phấn khích. "Con đang xem phần giới thiệu các phó bản. Phó bản Sadako có thể vào ngay trong phòng khách sạn. Chúng ta đi luôn bây giờ nhé!"
Nói xong, cậu bé nhìn mẹ đầy mong đợi.
"Phó bản Sadako?"
Bà Văn khẽ nhíu mày. Không phải đó là bộ phim kinh dị nổi tiếng của nước ngoài sao?
Không được, con trai bà vẫn còn nhỏ, sao có thể chơi mấy thứ đáng sợ như vậy!
Bà cầm lấy quyển sách từ tay con, lật qua vài trang rồi nhận ra phó bản Sadako thực chất là một "rạp chiếu phim thực tế". Ở đây không chỉ có phim kinh dị mà còn rất nhiều thể loại khác, từ phim truyền hình đến điện ảnh.
Thì ra là rạp chiếu phim!
Bà Văn lập tức mất hứng, thả quyển sách lên bàn rồi hỏi:
"Con có đói không? Mình xuống ăn gì trước nhé?"
Văn Thành Lân lắc đầu ngay lập tức, rồi nhào vào ôm eo mẹ, giọng nũng nịu:
"Mẹ ơi, chúng ta vào phó bản Sadako đi!"
Bà Văn cau mày:
"Phó bản Sadako chỉ là một rạp chiếu phim thôi, con muốn xem phim à?"
"Không phải đâu mẹ! Đây là rạp chiếu phim thực tế, mọi thứ đều rất thật!" Cậu bé cố gắng giải thích, ánh mắt đầy háo hức.
Bà Văn chỉ cười nhẹ, lắc đầu không để tâm.
"Thứ này chẳng phải là 3D, 4D hay cùng lắm là VR thôi sao? Cái gọi là rạp chiếu phim thực tế chắc cũng chỉ là một chiêu trò quảng cáo để dụ khách thôi. Làm gì có chuyện thực sự bước vào phim được?"
Dù vậy, chuyến đi này là để dành thời gian với con trai. Nếu cậu bé muốn thử, bà cũng không từ chối.
Bà Văn quay lại phòng, thay một bộ đồ thoải mái rồi hỏi:
"Lân Lân, con có muốn mang chút đồ ăn vặt vào không?"
"Không cần đâu mẹ, mình đi luôn đi!" Cậu bé lắc đầu lia lịa, chỉ muốn nhanh chóng vào trong.
Cậu nắm c.h.ặ.t t.a.y mẹ, hào hứng kéo bà đến trước một cánh cửa gỗ màu trắng trong phòng khách sạn.
"Mẹ ơi, là đây!"
Bà Văn ngạc nhiên.
Cửa vào phó bản lại nằm ngay trong phòng khách sạn sao?
Điều này thật không an toàn! Nhỡ có ai đó từ bên trong bước ra thì sao?
Bà cau mày, quyết định lát nữa phải hỏi khách sạn về vấn đề này. Cánh cửa này rốt cuộc là gì? Nó có thể mở hai chiều không?
Đưa tay chạm vào cửa, bà lập tức thấy một màn hình hiển thị xuất hiện.
Là màn hình cảm ứng, cho phép chọn loại phim hoặc chương trình truyền hình.
Bà Văn nhấn thử vài mục, bất ngờ phát hiện bên trong còn có cả trò chơi.
Bà quay xuống hỏi con trai:
"Lân Lân, con có muốn chơi trò chơi không?"
"Muốn ạ!" Cậu bé gật đầu mạnh mẽ.
"Được rồi." Bà Văn chọn phòng trò chơi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Ngay sau đó, màn hình hiện lên một thông báo:
[Vui lòng mang giày thoải mái, tốt nhất là giày thể thao.]
Bà Văn nhìn xuống đôi dép đang mang, suy nghĩ một chút rồi quay vào phòng thay một đôi giày thể thao, tiện thể cũng thay luôn cho con trai.
Chuẩn bị xong xuôi, bà nắm tay con, tay còn lại đẩy nhẹ cánh cửa.
...
Bên trong là một căn phòng nhỏ.
Không gian không lớn, nhưng được trang trí rất đặc biệt.
Trần nhà và tường đều phủ màu xanh lam dịu mắt. Sàn nhà màu xanh lục, bề mặt mềm mại như một tấm thảm lông, tạo cảm giác thoải mái khi đặt chân lên.
Giữa phòng có một chiếc bàn nhỏ, dường như được làm từ đá. Xung quanh là một vòng ghế sofa.
Trên bàn đặt một tờ giấy, một bộ quần yếm xanh cỡ lớn, một bộ nhỏ hơn và hai chiếc mũ đỏ.
Bà Văn nhíu mày. Đây là gì? Chẳng lẽ còn phải thay đồ sao?
Bà bước đến, ngồi xuống sofa, nhặt tờ giấy lên đọc. Nội dung đơn giản nhưng lại khiến bà khó chịu:
Cả hai cần mặc quần yếm xanh và đội mũ đỏ.
"Thật phiền phức!"
Chơi một trò chơi thôi mà, tại sao lại phải rườm rà đến vậy?
Bà Văn thực sự không muốn mặc những bộ đồ này, nhưng khi nhìn xuống gương mặt con trai, bà lại không nỡ từ chối.
Đôi mắt Văn Thành Lân sáng rực lên, tràn đầy mong đợi.
Thôi được rồi, chỉ là thay đồ thôi mà.
Các tình yêu ơi, mình có lên bộ nam chủ mới, truyện nằm trong top Qidian Trung Quốc. Mong các tình yêu ủng hộ thể loại mới nha ^^
Hai mẹ con cùng mặc quần yếm xanh, đội mũ đỏ.
Ngay khi vừa thay xong, trước mặt họ xuất hiện một cánh cửa. Trên cửa có một màn hình hiển thị dòng chữ:
"Chào mừng đến với thế giới của Mario, xin mời bắt đầu trò chơi."
Bà Văn sững sờ, suýt bật cười.
"Mario?"
Một trò chơi đơn giản từ tám trăm năm trước mà cũng có thể làm thành phó bản sao?
Bỏ ra 200 tệ để chơi một trò chơi lỗi thời thế này, chẳng phải bật máy tính lên chơi còn tiện hơn sao?
"Mẹ ơi, chúng ta vào đi!"
Giọng nói non nớt của Văn Thành Lân kéo bà Văn về thực tại. Cậu bé đã không kìm được mà nắm lấy tay mẹ, gương mặt nhỏ đỏ bừng vì phấn khích.
Bà Văn định nói "không chơi nữa", chắc chắn không hay, nhưng nghĩ lại—thôi thì cứ để con tự trải nghiệm. Chỉ khi tự mình bị lừa, tự mình thất vọng, cậu bé mới biết rút kinh nghiệm.
"Đi thôi!"
Bà Văn mỉm cười, nắm c.h.ặ.t t.a.y con trai, đẩy cánh cửa trước mặt.
Bà vốn nghĩ, bên trong chắc sẽ có một màn hình lớn, có sofa, có tay cầm chơi game, giống như những quán net ngày trước.
Nhưng không.
Vừa bước vào, cảnh tượng trước mắt khiến bà hoàn toàn sững sờ.
Mặt đất là những viên gạch nhỏ, xung quanh là những khối gạch đỏ và các ống dẫn màu xanh lục. Toàn bộ không gian trông không giống thế giới thực, mà như một màn hình trò chơi 3D sống động.
Bà Văn còn đang kinh ngạc, thì bên cạnh bỗng vang lên giọng nói đầy phấn khích: