Bà theo phản xạ quay sang nhìn con trai, rồi trợn tròn mắt.
Trời ơi!
Con trai bà đã biến thành Mario!
Cậu bé mặc đúng bộ đồ y hệt Mario trong game, trên mặt thậm chí còn có hai chòm ria mép nhỏ.
"Sao lại thế này?"
Bà Văn không tin nổi, vội vàng đưa tay sờ mặt con trai. Làn da cậu bé vẫn mịn màng, hoàn toàn không có ria.
Hoá ra chòm ria mép chỉ là hình ảnh 3D chiếu lên mặt cậu bé.
"Trời ạ!"
Công nghệ gì mà lợi hại như vậy? Không chỉ tái hiện không gian trong game, mà còn có thể thay đổi diện mạo nhân vật một cách sống động thế này!
Bà Văn còn chưa hết kinh ngạc thì từ phía trước đã có một con quái nấm chạy tới.
Nó di chuyển rất nhanh, chỉ trong chớp mắt đã áp sát hai mẹ con.
Bà Văn thoáng bối rối, không biết nên làm gì. Nhưng ngay lúc ấy, ký ức về trò chơi năm xưa bỗng hiện lên trong đầu.
Nhảy lên đạp một cái là được đúng không?
Bà Văn lập tức bật nhảy.
"Bốp!"
Con quái nấm bị đạp trúng, lóe sáng hai lần rồi biến mất hoàn toàn.
Quả nhiên là vậy!
Bà Văn nắm tay con trai, tiếp tục chạy về phía trước.
Phía trên có một khối gạch có dấu hỏi. Nếu nhớ không nhầm, trong trò chơi đây là chỗ có đồng xu.
Nhưng lấy đồng xu bằng cách nào?
Có phải giống nhân vật trong game, dùng đầu chạm vào không?
Không lẽ sẽ đau đầu?
Bà Văn thử nhảy lên, dùng đầu chạm vào khối gạch.
"Ting!"
Một đồng xu rơi xuống!
Mà đầu không hề đau, ngược lại, cảm giác còn rất mềm mại, như chạm vào bông gòn.
Thú vị đấy!
Bà Văn tiếp tục đi tới, vừa đi vừa nhảy lên lấy đồng xu, thậm chí còn ăn được một cây nấm.
Ngay lập tức, cơ thể bà bỗng trở nên to lớn hơn!
"Wow!"
Bà Văn bật cười, lần đầu tiên trong đời cảm thấy trò chơi này thú vị đến vậy.
Nhìn thấy quái nấm, quái rùa, bà liền nhảy lên đạp chết. Thậm chí còn nhặt được một bông hoa lửa, có thể b.ắ.n hạ kẻ địch từ xa.
Cảm giác này thật kỳ diệu!
Bà Văn nhận ra, trong trò chơi, cơ thể mình cực kỳ nhẹ nhàng, có thể nhảy rất cao mà không hề tốn sức.
Phía trước có một chiếc ống dẫn màu xanh.
Bà bỗng nhớ ra, trong Super Mario, có một số đường hầm ẩn giúp nhân vật di chuyển đến nơi khác.
Không biết có thật không nhỉ?
Bà thử cúi xuống chạm vào ống dẫn.
"Gulu gulu!"
Ngay lập tức, bà cảm thấy cơ thể mình đang tụt xuống.
Bóng tối bao trùm.
"Mẹ!"
Bên ngoài vang lên tiếng hét hốt hoảng của Văn Thành Lân.
Bà Văn sững người.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Chết rồi!
Mải chơi quá, bà quên mất con trai mình!
Vừa chui ra khỏi đường hầm ẩn, bà Văn nhanh chóng nhặt lấy đồng xu rồi leo ra ngoài.
Khi thoát ra, bà đã gần như chạm đến cuối màn chơi. Bà định chạy tiếp nhưng sực nhớ ra điều gì đó, liền quay lại tìm con trai.
May mắn thay, Văn Thành Lân vẫn an toàn. Cậu bé rất nhanh nhẹn, tránh được quái vật và chỉ bằng một cú nhảy chính xác, cậu đã đạp bẹp nó dưới chân.
Thấy mẹ xuất hiện, đôi mắt cậu đỏ hoe, ấm ức trách:
"Mẹ! Mẹ đi đâu vậy?"
Bà Văn khựng lại:
"..."
Bà có thể nói mình mải mê nhặt đồng xu đến mức quên mất con không?
Bà vội vàng cười xòa, xoa đầu con trai:
"Xin lỗi con yêu, mẹ ham nhặt xu quá. Lần sau mẹ sẽ dẫn con theo, được không?"
Nói rồi, bà nắm tay con trai, cả hai cùng chạy tiếp.
Dưới sự phối hợp của hai mẹ con, họ vượt qua màn chơi đầu tiên một cách suôn sẻ.
"Aaaa! Thật sự quá vui!"
Bà Văn phấn khích, cảm giác như vừa mở ra một thế giới mới.
Bà say mê chơi liền mạch từ màn đầu tiên đến màn thứ hai, thứ ba, rồi thứ tư. Nếu không phải con trai chịu không nổi, than thở rằng quá mệt, bà đã tiếp tục chơi mãi không ngừng.
Bà Văn tiếc nuối thở dài.
Rõ ràng con trai đang cản trở tốc độ của bà!
Lần sau bà sẽ đi một mình, chơi đến khi nào chán thì thôi!
Bà vỗ tay, quyết định:
"Không chơi nữa. Giờ mình sang phòng phim truyền hình, vừa xem phim vừa nghỉ ngơi."
Nói xong, bà dắt con trai mở một cánh cửa khác.
Phòng phim truyền hình khác với phòng trò chơi. Những bộ phim không có yếu tố nguy hiểm thì không cần thay trang phục thật.
Ở đây, mọi thứ đều là hình chiếu hologram—trang phục, phụ kiện, thậm chí cả hóa trang cũng được chiếu trực tiếp lên người người chơi.
Ví dụ như phòng Super Mario khi nãy yêu cầu mặc quần yếm xanh để hỗ trợ người chơi nhảy cao hơn, đội mũ để tiện lấy đồng xu.
Bà Văn lướt qua danh mục phim, chọn đại một phòng chiếu phim cổ trang mà không chỉ định cụ thể bộ nào.
Cánh cửa vừa mở ra, một giọng nữ mềm mại vang lên, đầy ấm ức:
"Thần thiếp có trăm miệng cũng không thể biện bạch!"
Bà Văn: "???"
Trước mặt bà là một cô gái mặc trang phục triều Thanh, ánh mắt ấm ức, môi khẽ bĩu.
Đây… chẳng phải là Đại Như sao?
Dù bận rộn, nhưng lúc rảnh rỗi, bà cũng từng xem qua vài video ngắn trên mạng. Nhân vật "người nhạt như cúc" của Đại Như đã trở thành một hiện tượng mạng, và bà Văn cũng biết rõ.
Thậm chí, bà cực kỳ ghét nhân vật này.
Không ngờ vừa bước vào đã gặp ngay cô ta!
Bà Văn cúi đầu nhìn lại trang phục của mình, tò mò xem mình vào vai ai.
Khi nhìn thấy bộ long bào màu vàng rực trên người, bà lập tức reo lên phấn khích:
"Wow wow wow! Hóa ra là Hoàng đế!"
Tuyệt vời quá!
Còn Đại Như, hay đúng hơn là nhân vật của cô ta, vẫn quỳ dưới đất, ánh mắt cầu xin:
"Thần thiếp không làm chuyện đó."
Các tình yêu ơi, mình có lên bộ nam chủ mới, truyện nằm trong top Qidian Trung Quốc. Mong các tình yêu ủng hộ thể loại mới nha ^^
Theo cốt truyện gốc, bây giờ với tư cách là Hoàng đế, bà lẽ ra phải dịu dàng nói: