Nhà Ma Của Ta Thông Với Địa Phủ

Chương 394



Lâm Tĩnh Vân còn chưa kịp phản ứng gì, theo bản năng đưa tay lên chạm vào dòng chữ vừa hiện ra. Kết quả, ngón tay cô lướt qua màn hình và vô tình nhấn vào nút "Có".

Ngay lập tức, một dòng thông báo mới hiện lên trước mắt cô:

"Chúc mừng bạn đã chiếm được cửa hàng trang sức tại Trung tâm Thương mại khu Tây. Vui lòng sắp xếp và quản lý cửa hàng."

Cùng lúc đó, trên bảng điều khiển của tất cả những người chơi khác, một tin nhắn hệ thống nổi bật xuất hiện:

"Người chơi Lâm XX đã chiếm được cửa hàng trang sức tại Trung tâm Thương mại khu Tây."

Một tiếng kêu sửng sốt vang lên:

"Wow!"

Cao Lãng ngạc nhiên đến mức trợn tròn mắt, thốt lên:

"Ôi trời, có cả thông báo toàn cục luôn! Nhưng chỉ hiển thị một phần tên người chơi... đúng là chu đáo thật, còn bảo vệ quyền riêng tư nữa."

Lâm Tĩnh Vân chỉ vào mũi mình, không tin nổi vào mắt mình, hỏi nhỏ:

"Tiệm trang sức... là của tôi à?"

Cao Lãng cười ha hả, phấn khởi giơ ngón tay cái lên:

"Tĩnh Vân đỉnh thật đấy! Giỏi quá đi mất!"

Khi cô mở cửa quầy trưng bày, một chiếc chìa khóa nhỏ hiện ra. Có chìa khóa là có thể mở quầy – cô vặn nhẹ và mở ra.

Một viên lam bảo thạch lấp lánh hiện ra trước mắt, ánh sáng lung linh tỏa ra dưới ánh nắng khiến nó càng thêm rực rỡ. Cô nhặt lên, đưa lên gần mắt, chăm chú quan sát.

"Trời ơi... lấp lánh quá! Trong suốt, lại được cắt gọt tinh xảo... thiết kế đẹp đến mức hoàn hảo!"

Tim Lâm Tĩnh Vân đập thình thịch. Cô há hốc miệng, mãi vẫn không nói nên lời:

"Viên lam bảo này... là hàng thật!"

Cao Lãng nghe vậy thì sững người, vội quay phắt lại:

"Gì cơ?!"

Anh ta vội vàng bước đến gần, mắt mở to nhìn viên đá quý trên tay cô, giọng đầy sửng sốt:

"Nó... thật á?!"

Lâm Tĩnh Vân khẽ gật đầu, giọng khô khốc:

"Tôi từng học qua cách thẩm định đá quý. Viên này đem đi đấu giá, ít nhất cũng được ba triệu."

"Chết tiệt!"

Cao Lãng há hốc miệng, dán mắt vào viên đá. Dù không rành về trang sức, anh cũng thấy viên lam bảo này quá đẹp, sáng lấp lánh như ánh sao trời.

"Cô nói thật à? Nếu tất cả trang sức trong cửa hàng này đều là thật thì giá trị phải lên đến hàng trăm triệu ấy chứ! Chúng ta chỉ cần mang một món ra ngoài thôi là giàu to rồi!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Vừa nói dứt câu, bảng thông tin cá nhân của họ đột ngột phát cảnh báo:

"Cảnh báo: Không được phép mang bất kỳ vật phẩm nào trong phó bản Tận Thế Cực Hàn ra ngoài!"

Cao Lãng như xẹp xuống ngay lập tức:

"Không mang ra ngoài được á..."

Tiêu Dao nãy giờ vẫn im lặng, bước tới nhìn viên đá kỹ hơn. Với kinh nghiệm của mình, cô cũng có thể khẳng định viên lam bảo này là hàng thật.

Dù không thể mang ra khỏi phó bản, nhưng việc cả căn phòng chất đầy đá quý thật khiến ai cũng choáng ngợp.

Trong lúc ba người còn đang đứng ngây ra vì kinh ngạc, Nam Kỳ từ bên ngoài chạy ào vào, hét lớn:

"Mấy cửa hàng bên cạnh cũng là tiệm trang sức! Có kim cương, còn có cả vàng nữa!"

Nghe vậy, Tiêu Dao không kịp nghĩ ngợi, lập tức chạy sang cửa hàng kế bên. Đúng như lời Nam Kỳ nói, lại là một tiệm trang sức khác, lấp lánh ánh vàng bạc.

Tiếp tục kiểm tra, cô phát hiện ra rằng... toàn bộ tầng này, không sót một gian nào, đều là các tiệm trang sức!

"Trời ơi... mẹ ơi!"

Tiêu Dao ngồi bệt xuống sàn, ôm mặt, không thể diễn tả nổi cảm xúc lúc này bằng lời.

Cao Lãng thì đứng như trời trồng, lặp đi lặp lại như cái máy:

"Mẹ ơi, mẹ ơi, mẹ ơi... tôi xuyên không rồi chắc?"

Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường

Anh ta quay sang hét:

"Nam Kỳ! Mau đến đây véo tôi một cái coi!"

Nam Kỳ không nói không rằng, chạy lại... tung cho anh một cú đá vào m.ô.n.g khiến Cao Lãng lăn quay ra đất.

Cao Lãng nhăn nhó bò dậy, oán trách:

"Này! Cậu véo nhẹ thôi cũng được mà, sao phải mạnh tay vậy?!"

Nam Kỳ nhún vai:

"Tôi sợ cậu chưa tỉnh hẳn."

Cả bốn người đều ngồi phịch xuống đất, tựa lưng vào nhau, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào trung tâm thương mại trước mặt như thể nó là một ảo ảnh.

Chân họ mềm nhũn, chẳng ai đứng dậy nổi nữa.

Một ý nghĩ kỳ lạ bắt đầu len lỏi trong đầu họ: Có khi nào chủ nhân của Nhà Ma... đã dời nguyên cả một trung tâm thương mại xa xỉ ngoài đời thật vào trong phó bản này?

Cao Lãng vò đầu bứt tai, ngẩng mặt lên trời than thở:

"Tôi điên rồi, tôi thật sự điên rồi... không còn gì để nói nữa!"

Anh quay sang nhìn những viên đá quý trong tủ trưng bày, ánh mắt thất thần:

"Nhiều trang sức đến thế... chẳng lẽ tất cả đều là thật? Thật sự cần thiết phải chân thật đến mức này sao? Đây chỉ là một phó bản tận thế thôi mà..."


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com