Tiệm trang sức lại dùng toàn trang sức thật — bà chủ đúng là giàu đến mức không tưởng!
Nam Kỳ đứng ngơ ngác, mắt nhìn khắp nơi rồi lên tiếng:
"Chúng mày nói xem, liệu đây có phải là một thế giới thật không đấy?"
Lâm Tĩnh Văn cúi xuống nhìn viên lam bảo đang cầm trong tay, ánh mắt đờ đẫn, đầu óc trống rỗng. Trước đây, cô luôn khao khát có được những món trang sức đắt tiền. Mỗi lần mẹ dẫn Lâm Minh Châu đi chọn nữ trang, hay khi các anh họ mua cho Minh Châu những món đồ quý giá, lòng cô lại dậy sóng ghen tị. Cô từng ước được một lần chạm vào những thứ lấp lánh đó, được sở hữu chúng.
Thế mà bây giờ, khi đang đứng giữa một cửa hàng đầy ắp trang sức thật – nào là kim cương, sapphire, vàng bạc sáng choang – Lâm Tĩnh Văn lại chẳng thấy gì ngoài sự trống rỗng. Những thứ từng khiến cô thèm khát, giờ lại nằm gọn trong tay cô, chẳng đem lại cảm giác sung sướng nào. Trong thế giới lạnh lẽo và hoang tàn này, chúng dường như vô nghĩa.
Cô lẩm bẩm như nói với chính mình:
"Chúng cũng chỉ là những viên đá lấp lánh thôi... chẳng có giá trị gì cả."
Rồi cô thuận tay ném viên sapphire trong tay ra xa. Nam Kỳ giật mình, kêu lên:
"Này! Này! Em làm gì vậy? Đó là sapphire đấy!"
Lâm Tĩnh Văn bình thản đáp, vẻ mặt lơ đãng:
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm Mộng Vân Thường
"Em trượt tay thôi mà. Anh họ, nhặt lại giúp em với... chân em mỏi nhũn rồi, không nhấc nổi."
Nam Kỳ thở dài, ngồi bệt xuống bên cạnh:
"... Không nhặt đâu, lười quá rồi."
Cao Lãng ngửa mặt cười, buông một câu đầy châm biếm:
"Chúng ta đúng là giàu tới mức không buồn cúi xuống nhặt sapphire nữa rồi. Quá chịu chơi!"
Lâm Tĩnh Văn bật cười, cảm giác u ám trong lòng như tan biến. Cô chống cằm, cười khúc khích đầy nhẹ nhõm.
Tiêu Dao thì im lặng, ngồi sang một bên, trầm ngâm suy nghĩ. Cậu đang tính toán trong đầu — để dựng nên một thế giới hậu tận thế chân thật như thế này, cần bao nhiêu tiền? Mười tỷ? Một trăm tỷ?
Rồi cậu lại nghĩ đến vé vào cửa – chỉ có 200 tệ. Với chi phí khổng lồ như vậy, liệu bao giờ người đứng sau "Nhà Ma" mới có thể thu hồi vốn?
Cả nhóm nghỉ ngơi một lúc. Bỗng có một nhóm người khác đi tới, thấy bốn người họ ngồi bệt dưới đất liền tò mò hỏi:
"Mấy người làm gì đấy? Sao không đi tiếp? Trong này nhiều chỗ hay ho lắm mà!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Người vừa nói là một thanh niên trẻ, trông hoạt bát, ánh mắt sáng ngời như phát hiện ra điều gì thú vị.
Cao Lãng nhướng mày, hơi tinh nghịch chỉ về phía tiệm trang sức mà họ vừa rời khỏi:
"Bọn tôi vừa ở tiệm kia ra, đẹp lắm luôn. Mấy người vào thử xem, đảm bảo bất ngờ."
Cậu trai cười rạng rỡ, chắp tay cảm ơn:
"Cảm ơn anh bạn nhé!"
Rồi anh dẫn cả nhóm bước vào bên trong. Không bao lâu sau, tiếng hét ngỡ ngàng vang vọng từ trong tiệm:
"Trời ơi! Thật không đấy? Cái này là thật á?"
"Mắt tôi sắp bị lóa rồi! Lấp lánh quá!"
"Vàng thật! Ôi trời, đây là vàng thật! Tôi cắn thử phát xem..."
"A a a! Tôi phát điên mất! Bao nhiêu vàng với nữ trang thế này... Đây là kho báu à?"
Bốn người nghe những âm thanh đầy phấn khích ấy, quay sang nhìn nhau rồi phá lên cười.
Nghỉ thêm một lát, họ đứng dậy tiếp tục khám phá. Thang máy đã ngừng hoạt động, đành phải đi bộ lên các tầng trên.
Tầng hai là cửa hàng thời trang nữ, ngập tràn những bộ váy lộng lẫy khiến ai nấy đều choáng ngợp.
Tầng ba là khu thời trang nam, tầng bốn dành cho trẻ em, tầng năm trưng bày túi xách hàng hiệu. Xuống dưới tầng hầm là bãi đỗ xe, đầy ắp những chiếc xe siêu sang. Dù chẳng nhận ra được thương hiệu, nhưng chỉ cần nhìn dáng xe cũng biết, từng chiếc đều cực kỳ đắt đỏ và đẳng cấp.
Rời trung tâm thương mại, họ tiếp tục khám phá khu dân cư gần đó – ghé vào nhà một cư dân, rồi sang trường mẫu giáo, trường học, thư viện, thậm chí cả bảo tàng.
Ở khắp nơi, bảng hiệu, sách vở, sản phẩm... đều dùng chữ Hán, nhưng không hẳn giống hoàn toàn với thế giới họ đang sống. Từ thiết kế kiến trúc, cho đến lịch sử ghi lại trên tường, tất cả đều có nét gì đó vừa quen vừa lạ, như thể đến từ một dòng thời gian khác.
Giống như một thế giới song song – có nguồn gốc từ Hoa Quốc, nhưng lại đi theo một hướng phát triển hoàn toàn khác biệt.
Cả nhóm như bị cuốn vào mê cung đầy bí ẩn. Họ bắt đầu quan sát kỹ hơn, tìm hiểu từng chi tiết nhỏ – từ nét chữ đến cách bày trí – dần dần khám phá ra một thế giới mới.
"Ôi trời ơi!"
Lâm Tĩnh Văn kêu lên khi phát hiện một tập thơ bị đóng băng trong thư viện. Cô cẩn thận cạy lớp băng ra, thổi sạch bụi rồi mở từng trang.
Bên trong là những bài thơ chưa từng được biết đến, đầy chất thơ và sự lạ kỳ — như giọng nói vang lên từ một nền văn minh khác.