Nhà Ma Của Ta Thông Với Địa Phủ

Chương 422



Ngụy Ni vốn đã rất ngưỡng mộ Lê Diệu, nay nghe cô nhắc đến bà cụ trong phó bản, bức tường khoảng cách trong lòng lập tức tan biến. Cô cảm thấy ấm áp hơn nhiều.

Lê Diệu gật đầu nhẹ, ánh mắt dịu dàng nhìn cô:

"Cô thế nào rồi? Còn thấy khó chịu ở đâu không?"

Ngụy Ni vội lắc đầu:

"Cảm ơn bà chủ đã quan tâm, tôi ổn rồi. Không sao nữa. Cảm ơn cô vì đã cứu tôi."

Lê Diệu ngồi xuống ghế sofa, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt Ngụy Ni một lúc lâu. Sau đó, cô chậm rãi nói:

"Bà cụ rất thích cô. Cô có muốn đến Nhà Ma Phong Đô với tôi không?"

Ngụy Ni sững sờ.

Cô vừa nghe gì vậy?

Bà chủ… đang mời cô đến Nhà Ma sao? Là ý đó thật sao?

Cô sẽ được ở lại? Sẽ trở thành một phần trong đó? Không phải rời đi nữa?

Niềm vui dâng lên cuồn cuộn khiến Ngụy Ni gần như không thể tin nổi vào tai mình. Cô xúc động đến mức lắp bắp:

Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường

"Cô… cô nói thật ạ?"

Lê Diệu khẽ mỉm cười:

"Không chỉ vậy. Bà cụ hy vọng cô có thể đảm nhận vai trò phụ trách chương Tận Thế Cực Hàn trong phó bản của Mạnh Bà. Cô có đồng ý không?"

Ngụy Ni gần như bật khóc vì vui sướng. Cô nghẹn ngào:

"Tôi… tôi thực sự có thể sao?"

"Sao lại không?" – Lê Diệu gật đầu, giọng chân thành – "Cô làm rất tốt, thậm chí còn vượt qua mong đợi của tôi."

Lê Diệu biết rất rõ những gì Ngụy Ni đã trải qua trong hành trình trả thù nhà họ Sa. Ban đầu, cô chỉ nghĩ Ngụy Ni sẽ đánh đập họ một trận rồi rút lui. Nhưng không ngờ, cô ấy lại biết vận dụng lực lượng bên ngoài, một đòn đánh thẳng vào gốc rễ, khiến cả nhà họ Sa sụp đổ hoàn toàn.

Chưa hết, lúc Sa Bích xuất hiện và định tạt axit, phản ứng đầu tiên của Ngụy Ni lại là che chắn cho hành khách xung quanh. Chính sự quyết đoán ấy đã cứu người, và cũng bộc lộ bản lĩnh của cô.

Lê Diệu đã báo cáo toàn bộ sự việc lên Siêu Cục. Tất cả đều đánh giá cao Ngụy Ni – một người dũng cảm, có đầu óc, có trách nhiệm.

Nghe Lê Diệu khen ngợi, ánh mắt Ngụy Ni sáng rực niềm vui. Nhưng niềm vui ấy chỉ thoáng qua, rất nhanh cô lại cúi đầu, vẻ mặt ủ rũ.

Trước một người thẳng thắn và tốt bụng như Lê Diệu, cô không nỡ giấu giếm. Sau một hồi do dự, cuối cùng cô cũng lựa chọn nói thật.

"Bà chủ, thật ra… tôi không tốt như cô nghĩ đâu."

Lê Diệu im lặng, lắng nghe.

Ngụy Ni hít một hơi thật sâu, rồi nói tiếp:

"Khi nhìn thấy Sa Bích xuất hiện, phản xạ đầu tiên của tôi là muốn g.i.ế.c anh ta. Tôi nghĩ, nếu dùng năng lực phản đòn đúng lúc, tôi có thể g.i.ế.c anh ta ngay tại chỗ – mà lại hợp pháp, không bị nghi ngờ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

"Đó là một cơ hội hoàn hảo. Tôi thực sự đã nghĩ đến việc đó. Nhưng tôi không làm."

Ngụy Ni cắn môi, giọng khẽ run:

"Không phải vì tôi tốt. Mà vì tôi sợ. Tôi sợ bị phát hiện, sợ bị điều tra. Vì vậy, tôi đã chọn trốn đi."

Sau một thoáng im lặng, cô nói tiếp, giọng trầm xuống:

"Chỉ đến khi nghĩ đến cô bé kia… và các hành khách vô tội khác, tôi mới quyết định sử dụng năng lực. Không phải vì tôi cao thượng gì… mà là vì tôi không thể để họ bị thương."

Nói đến đây, cô cúi gằm mặt, hai bàn tay siết chặt trong lòng. Cô cảm thấy như mình vừa tự lột mặt nạ, để lộ ra phần đen tối bên trong. Cô chờ đợi lời phán xét từ Lê Diệu, trong lòng đầy sợ hãi.

Liệu bà chủ sẽ thất vọng về cô không?

Liệu bà cụ trong phó bản có chán ghét cô không?

Cô nhắm chặt mắt, chuẩn bị tinh thần cho những lời từ chối.

Nhưng rồi… không có gì cả.

Chỉ có tiếng cười khúc khích, sau đó là tràng cười không thể nhịn nổi.

Cô mở mắt ra, thấy Lê Diệu đang ngả người lên ghế sofa, lấy tay che miệng cười đến run cả vai.

Ngụy Ni ngơ ngác.

Bà chủ đang… cười sao?

"Ha ha ha..." – Lê Diệu cười đến chảy cả nước mắt, vừa lau mắt vừa nói:

"Trời ơi, cô gái này… chỉ có một ý nghĩ như vậy mà cũng tự trách đến mức này sao?"

Lê Diệu mỉm cười, ánh mắt dịu dàng:

"Hồi nhỏ tôi bị bác cả nhà họ Lê bắt nạt, ngày nào tôi cũng thầm mong họ chết, thậm chí nghĩ ra đủ kiểu c.h.ế.t cho từng người một. Còn mong họ c.h.ế.t tám trăm lần mỗi ngày ấy chứ!"

"Có ý nghĩ đen tối cũng không sao cả. Con người ai chẳng từng có lúc nghĩ như vậy. Quan trọng là cuối cùng cô đã chọn đúng."

"Nhưng..." – Ngụy Ni cúi đầu, giọng nghẹn ngào – "Tôi thực sự… đã g.i.ế.c anh ta."

Lê Diệu thu lại nụ cười, ánh mắt lạnh lùng:

"Thì sao? Anh ta đáng chết."

"Chết vì hành vi độc ác của mình, đó không phải lỗi của cô. Cô chỉ bảo vệ bản thân và những người xung quanh."

Sau đó, giọng cô trở nên nghiêm túc:

"Nhà Ma trao cho cô năng lực vượt trội hơn người bình thường. Cô cần cẩn thận khi sử dụng nó. Không được vì mình mạnh mà ức h.i.ế.p kẻ yếu. Không được dùng sức mạnh để hủy hoại người khác vì thù hận cá nhân."

"Sức mạnh càng lớn, trách nhiệm càng cao."

"Nhưng cũng đừng quá khắt khe với chính mình. Nhớ lấy – cô không sai. Mọi chuyện là do anh ta tự chuốc lấy."


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com