Thấy Ngụy Ni vẫn còn mơ hồ, Lê Diệu khẽ nhíu mày, rồi đổi cách diễn đạt sao cho dễ hiểu hơn:
"Cô có hay đọc tiểu thuyết không?"
Ngụy Ni gật đầu, giọng nhỏ nhẹ: "Có đọc, nhưng không nhiều lắm."
Lê Diệu tiếp tục, chậm rãi mà dứt khoát:
"Trong tiểu thuyết nam chính, chuyện anh ta g.i.ế.c người gần như chẳng đáng nói. Ai chọc giận thì giết, người đọc vẫn thấy anh ta ngầu, mạnh mẽ. Nhưng đến nữ chính thì lại khác. Nếu cô ta g.i.ế.c người, nhất định phải có một lý do chính đáng, như bị dồn đến đường cùng, hoặc đối phương thật sự tội ác ngập trời."
Cô dừng lại một chút rồi hỏi: "Cô biết tại sao lại có sự khác biệt đó không?"
Ngụy Ni im lặng, ánh mắt dần hiện lên vẻ nghi hoặc.
"Bởi vì cha mẹ cô, bởi vì xã hội, bởi vì những quy tắc được áp đặt từ khi chúng ta còn nhỏ—tất cả đều yêu cầu phụ nữ phải hiền lành, dịu dàng, yếu đuối, không được nổi nóng, càng không được làm tổn thương ai."
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm Mộng Vân Thường
"Phụ nữ luôn bị soi xét bằng kính lúp, từng lời nói, từng hành động, đều bị đánh giá nghiêm khắc hơn đàn ông."
Ngụy Ni thoáng ngẩn người. Dường như điều gì đó trong lòng cô bắt đầu lung lay.
Lê Diệu nâng giọng, ánh mắt sáng lên đầy quyết liệt:
"Tôi nói những điều này không phải để cô tùy tiện g.i.ế.c người hay làm hại ai. Tôi nói ra là để cô đừng dằn vặt bản thân, đừng tự ép mình phải luôn luôn hoàn hảo, luôn luôn hiền lành."
"Cô cần học cách bình thản. Học cách chấp nhận bản thân—kể cả những mặt tăm tối."
"Vì từ bây giờ, cô sẽ trở thành một người mạnh mẽ. Có sức mạnh thì cũng cần có lý trí. Cô cần biết cách kiểm soát ý nghĩ muốn g.i.ế.c người, và quan trọng nhất, là học cách bao dung với chính mình."
"Có ý định g.i.ế.c người không phải điều quá kinh khủng. Điều quan trọng là làm sao để kiểm soát nó. Làm sao để biết được người kia có thật sự đáng c.h.ế.t hay không."
Nói đến đây, Lê Diệu chìa tay về phía Ngụy Ni:
"Đứng dậy đi, đừng nằm mãi như thế nữa. Đi theo tôi. À, suýt quên—"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Cô chìa bàn tay phải, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười nhẹ:
"Chào mừng cô gia nhập Nhà Ma Phong Đô."
Ngụy Ni xúc động nắm lấy tay cô, trong lòng dâng lên một cảm giác lạ lùng—vừa sợ hãi, vừa háo hức, như thể cô sắp bước vào một thế giới hoàn toàn mới.
Trên đường trở về, cả hai nghe thấy những tiếng bàn tán không ngớt từ người đi đường, chủ đề xoay quanh Nhà Ma Phong Đô và phó bản Tận thế Cực Hàn.
Tính từ lúc Nhà Ma bắt đầu tuyển tình nguyện viên cho đến nay đã tròn hai mươi ngày. Vậy mà chỉ trong thời gian ngắn, phó bản này đã gây bão trên mạng, tạo nên một làn sóng cuồng nhiệt cả trong thế giới ảo lẫn ngoài đời thật.
Ban đầu, mọi người tìm đến phó bản chủ yếu vì tò mò. Họ muốn biết tại sao Nhà Ma lại cần tuyển tình nguyện viên. Rốt cuộc bên trong Tận thế Cực Hàn có gì đặc biệt?
Những người đầu tiên bước vào đều bị choáng ngợp. Không gian phó bản rộng lớn, lạnh giá đến tận xương tủy khiến họ sững sờ. Tiếp đó là cảm giác kinh ngạc khi nhìn thấy bảng điều khiển cá nhân—một công nghệ đỉnh cao giống như bước ra từ thế giới tiểu thuyết khoa học viễn tưởng.
"Đây chẳng phải là trò chơi thực tế ảo toàn diện sao?"
Người chơi có thể tự do mua sắm trang bị, thức ăn, vật phẩm hỗ trợ. Trải nghiệm quá thật, quá đỉnh!
Khi họ tiếp tục tiến sâu hơn, một thành phố bị đóng băng hiện ra trước mắt. Cảnh tượng ấy khiến họ nghẹt thở, vừa tò mò vừa run rẩy. Một nền văn minh bị phong ấn trong băng giá, nằm im lìm giữa sự hoang tàn lạnh lẽo. Thật khó tin nó lại tồn tại trong một phó bản.
Một số người bắt đầu đặt câu hỏi: "Nếu nơi này là thật thì sao? Có khi nào thế giới thật sự tồn tại không gian song song?"
Cảm xúc mạnh mẽ đè nén khiến phần lớn người chơi lần đầu bị ép văng khỏi phó bản sau một thời gian ngắn. Nhưng họ không bỏ cuộc. Sau khi hồi phục, họ lại bước vào.
Lần thứ hai, tâm lý đã vững vàng hơn, họ bắt đầu thử thăm dò, chiến đấu với quái vật. Và chính lúc ấy, tất cả đã thay đổi.
Việc g.i.ế.c quái không chỉ giúp tăng cường thể chất, mà còn mở khóa dị năng—khả năng siêu nhiên thật sự tồn tại trong cơ thể họ, không phải điều khiển qua màn hình hay tay cầm nữa.
Niềm vui vỡ òa. Trước đây, nhóm 13 người đầu tiên từng tuyên bố rằng họ có thể mang dị năng ra thế giới thực, nhưng chẳng ai tin. Mọi người cho rằng đó chỉ là chiêu trò PR, thậm chí còn chế giễu.
Giờ đây, khi chính bản thân trải nghiệm, họ mới nhận ra sự thật: "Trời ơi! Dị năng là có thật! Mình trở thành siêu nhân rồi sao?"
Cơn sốt bùng nổ. Những người có tiền thậm chí thuê nhà gần đó, quyết tâm ở lại lâu dài để khám phá phó bản đến cùng.
Một vài người nhạy bén hơn, như Chử Tường Văn, đã bắt đầu lập đội riêng, tính chuyện xây dựng thế lực sớm để chiếm lợi thế.