Nhà Ma Của Ta Thông Với Địa Phủ

Chương 84



Lăng Hư đạo trưởng giơ tay ngăn lại, lắc đầu:

"Không trách cậu. Là lỗi của ta, không sớm phát hiện ra kẻ đứng sau. Chừng này là đủ rồi."

Tịch Tử Quận nhận lấy một chiếc thẻ, Lê Diệu cũng cầm lấy chiếc còn lại.

Trong lòng cô vui vẻ nghĩ:

"He he, kiếm được tiền rồi! Không biết số tiền này có quy đổi được thành điểm tích lũy không nhỉ?"

Trời sắp sáng, Lê Diệu tranh thủ đặt vé tàu sớm. Cô còn phải quay về khách sạn lấy hành lý, cố gắng rời khỏi trước khi nhà ma mở cửa.

Sau khi tạm biệt mọi người, cô nhanh chóng rời đi.



Không bao lâu sau, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

Một người phụ nữ mặc bộ vest xám nhạt bước vào, dáng người thẳng tắp, khí chất lạnh lùng, nghiêm nghị.

"Thanh Trì sư tỷ!"

Vừa thấy người này, ánh mắt Tịch Tử Quận sáng rực, giọng nói hiếm khi lộ ra vẻ kích động:

"Cuối cùng tỷ cũng đến rồi! Mau xem sư phụ, ông ấy bị thương!"

"…Sư phụ bị thương?"

Gương mặt Khúc Thanh Trì lập tức trầm xuống, ánh mắt sắc bén quét qua Lăng Hư đạo trưởng. Cô nhanh chóng tiến lên bắt mạch cho ông, sắc mặt nghiêm nghị.

Mãi đến khi xác nhận nội tạng không bị tổn thương nghiêm trọng, chỉ là khí huyết có chút hư tổn, cô mới khẽ thở phào.

Nhưng dù trong lòng đã nhẹ nhõm, vẻ mặt Khúc Thanh Trì vẫn không hề dịu đi, giọng nói mang theo sự trách cứ:

"Nói đi, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?"

Ngụy Tề đứng một góc, không dám hó hé. Người phụ nữ này khí thế quá mạnh, ánh mắt như lưỡi dao, quá đáng sợ!

Tịch Tử Quận thường ngày lười biếng, hay cãi lời sư phụ, nhưng đứng trước mặt sư tỷ thì lại ngoan ngoãn đến lạ. Cậu ta cúi đầu, hai tay buông thõng, cung kính kể lại mọi chuyện xảy ra trong đêm.

Nghe đến đoạn có tà đạo và Lệ quỷ áo đỏ, sắc mặt Khúc Thanh Trì càng lúc càng lạnh.

Cô lập tức hỏi: "Lệ quỷ đâu?"

Tịch Tử Quận thành thật đáp: "Bị bà chủ nhà ma mang đi rồi. Cô ấy muốn nuôi quỷ để làm việc."

"Ngông cuồng!"

Khúc Thanh Trì lập tức đứng bật dậy, ánh mắt đầy phẫn nộ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Cô không nhìn sư đệ mà xoay người đối diện với Lăng Hư đạo trưởng, giọng điệu nghiêm khắc:

"Sư phụ! Tử Quận còn nhỏ, không hiểu chuyện, tại sao ngay cả người cũng hồ đồ theo? Lệ quỷ áo đỏ làm sao có thể để người khác mang đi? Nhất là người đó lại là một bà chủ nhà ma! Người nghĩ con không nhìn ra ý đồ thấp hèn của cô ta sao?"

Khúc Thanh Trì vốn có ấn tượng tốt với Lê Diệu, cảm thấy cô thiên phú cao, có năng lực. Nhưng khi nghe nói cô ta muốn nuôi quỷ, suy nghĩ của cô lập tức thay đổi.

Lại thêm một người lún sâu vào con đường tà đạo!

Những lời đó chắc chắn chỉ là cái cớ để qua mắt sư phụ mà thôi!

Chẳng cần nghĩ cũng biết, Lê Diệu muốn lợi dụng Lệ quỷ áo đỏ để hù dọa khách.

Lệ quỷ vốn là một thứ hiếm có, pháp lực cao cường, có thể bay nhảy, biến đổi hình dạng—đúng là thích hợp làm NPC trong nhà ma để hù dọa người!

Lệ quỷ đúng là công cụ dọa người hoàn hảo—không mất tiền mua đạo cụ, không cần trả lương, chẳng trách giới tà đạo thích dùng đến vậy. Một vốn bốn lời, không lỗ chút nào.

Khúc Thanh Trì nhìn Lê Diệu đầy chán ghét. Cô gái này có thiên phú hiếm có mà không đi theo con đường chính thống, lại chọn dựa vào tà đạo để kiếm sống.

Tịch Tử Quận thấy vậy liền lên tiếng bênh vực:

"Sư tỷ, cô ấy không phải loại người như vậy đâu, chắc chắn—"

"Im miệng!"

Khúc Thanh Trì quát cắt ngang. Cô ấy quay sang Tịch Tử Quận, giọng lạnh lùng:

"Đệ quen cô ta được bao lâu mà dám chắc cô ta là người thế nào? Còn sư phụ nữa!"

Các tình yêu ơi, mình có lên bộ nam chủ mới, truyện nằm trong top Qidian Trung Quốc. Mong các tình yêu ủng hộ thể loại mới nha ^^

Ánh mắt cô ấy tràn đầy bất mãn khi nhìn Lăng Hư Đạo trưởng:

"Người có thiên phú cao thì sinh lòng yêu thích, điều đó không sai. Nhưng thiên phú không quan trọng bằng bản tâm. Biết bao kẻ có tài, nhưng vì ham con đường tắt mà tự hủy hoại đạo tâm! Những kẻ sa vào tà đạo, có ai không phải thiên tài?"

Lăng Hư Đạo trưởng im lặng, cúi đầu như một đứa trẻ vừa bị trách mắng. Ông hiền lành, không quen tranh cãi với đệ tử, nên dù bị mắng cũng không phản bác.

Khúc Thanh Trì là đại đệ tử của ông, được ông nuôi nấng từ bé. Khi nhỏ cô ấy rất nghe lời, nhưng càng lớn, đạo hạnh càng cao thì càng có xu hướng quay lại dạy bảo chính sư phụ mình.

Lăng Hư Đạo trưởng chậm rãi ngẩng đầu, cười lấy lòng:

"Lệ quỷ áo đỏ là do cô bé đó bắt được, ta không có tư cách giành lấy. Với lại, mạng ta và Tử Quận đều do cô ấy cứu."

"Hừ!" Khúc Thanh Trì hừ lạnh, giọng khinh thường:

"Cứu cái gì? Cô ta không có sư môn chính thống, sao có thể hàng phục được Lệ quỷ áo đỏ? Chắc chắn là do người đã đánh bại tà đạo trước, khiến sức mạnh của Lệ quỷ suy yếu, cô ta chỉ thừa cơ ra tay mà thôi!"

Càng nghĩ, Khúc Thanh Trì càng cảm thấy Lê Diệu không thành thật. Cô ta chỉ nhặt được món hời nhưng lại khoác lác như thể tự tay đánh bại Lệ quỷ.

Nghe vậy, Tịch Tử Quận cũng bừng tỉnh. Phải rồi, Lê Diệu sao có thể hàng phục được Lệ quỷ áo đỏ? Hóa ra là nhờ sư phụ đánh bại tà đạo trước!

Chỉ có Lăng Hư Đạo trưởng là nhíu mày. Không đúng.

Lệ quỷ áo đỏ tuy bị tà đạo thao túng, nhưng khoảng cách giữa hai bên quá xa, hắn không thể hấp thụ pháp lực từ cô ta để tự bổ sung. Hơn nữa, Lệ quỷ này có tính độc lập cao. Dù chủ nhân có bị thương, cô ta chưa chắc đã suy yếu theo.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com