Nhà Ma Của Ta Thông Với Địa Phủ

Chương 85



Lăng Hư Đạo trưởng định giải thích thì Khúc Thanh Trì đã mất kiên nhẫn, cắt ngang:

"Sư phụ, đừng tìm cớ biện hộ cho cô ta nữa. Hừ! Cô gái này quá tự cao, dám nuôi Lệ quỷ áo đỏ mà không nghĩ bản thân có đủ khả năng hay không!"

Cô ấy liếc nhìn Lê Diệu, ánh mắt lạnh băng:

"Sớm muộn gì cũng bị Lệ quỷ phản phệ thôi!"

Nghe vậy, Tịch Tử Quận giật mình, vội vàng nói:

"Sư tỷ, vậy phải làm sao? Tỷ giúp cô ấy đi!"

Khúc Thanh Trì nhìn cậu ta đầy kinh ngạc, rồi lắc đầu:

"Đệ lo gì? Phải để cô ta chịu chút đau khổ, học được bài học."

Loại người không biết trời cao đất dày như thế, không để cô ta nếm mùi thất bại thì sẽ mãi không biết sợ.

Khúc Thanh Trì thầm thở dài. Giữa những thiên tài, người vừa xuất chúng lại vừa khiêm nhường như Tam Nhượng Chân nhân thực sự quá hiếm.

Các tình yêu ơi, mình có lên bộ nam chủ mới, truyện nằm trong top Qidian Trung Quốc. Mong các tình yêu ủng hộ thể loại mới nha ^^

Lê Diệu không biết có người đang bàn tán sau lưng mình. Hiện tại, cô đeo ba lô, vội vã bắt tàu.

Mới 5 giờ sáng, nhà ga còn vắng vẻ. Cô xem đồng hồ, còn nửa tiếng nữa tàu mới khởi hành, liền quyết định đi ăn sáng.

Cô gọi một bát tào phớ, thêm sáu chiếc bánh bao, rồi ngồi xuống bàn. Bóc đôi đũa dùng một lần, cô chuẩn bị ăn thì chợt có một ông lão với khuôn mặt hiền lành bước tới.

Lê Diệu vừa ngồi xuống bàn ăn sáng, chưa kịp cắn miếng bánh bao thì một giọng nói già nua vang lên.

"Cô gái, có thể ngồi chung bàn chứ?"

Cô ngước nhìn, thấy một ông lão với mái tóc hoa râm đang cầm khay thức ăn, nở nụ cười hiền hòa. Không đợi cô trả lời, ông đã tự nhiên ngồi xuống đối diện.

Lê Diệu không để tâm, chỉ kéo khẩu trang lên cao hơn một chút, chừa lại phần miệng để ăn.

Ông lão cắn một miếng bánh bao, liếc nhìn cô đầy tò mò. "Ăn sáng mà cũng đeo khẩu trang à?"

"Thói quen thôi." Lê Diệu đáp ngắn gọn.

Trên mặt cô có một vết bớt đen. Cô không muốn lộ ra, không phải vì sợ người ta dị nghị, mà là để tránh gây chú ý. Chưa lấy lại được mệnh cách, cô không muốn để bác Cả nhà họ Lê tìm thấy.

Cô ghét cảm giác bị khống chế cơ thể, bị đánh chửi mà không thể phản kháng.

Ông lão tiếp tục hỏi: "Cô gái, tên gì? Quê ở đâu? Cũng đi tàu à?"

Lê Diệu ngước mắt nhìn ông, trong lòng hơi cảnh giác. Sao ông già này hỏi nhiều thế? Mới gặp một lần mà đã dò hỏi tên tuổi quê quán.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Không buồn đáp, cô tập trung ăn cho nhanh, dứt điểm bát tào phớ rồi vội vã rời đi.

Ông lão vẫn ung dung ngồi đó, chậm rãi nhấm nháp bữa sáng, nhưng ánh mắt thì dõi theo bóng lưng cô.

Hừ, lá gan cũng to đấy! Dám lấy Lệ quỷ áo đỏ của ta?

Đồ của ta không dễ lấy vậy đâu. Đã lấy rồi, phải trả giá!

Người đàn ông này chính là kẻ đã giao đấu với Lăng Hư Đạo trưởng đêm qua—tà đạo nuôi dưỡng Lệ quỷ áo đỏ.

Lệ quỷ này vốn là tâm huyết của ông ta, giữa họ có một sự liên kết đặc biệt. Khi nhận ra Lệ quỷ bị mất kiểm soát, ông lập tức tìm đến căn hộ của Ngụy Tê, rồi theo mối liên kết mơ hồ đó mà lần ra Lê Diệu.

Ông ta cầm bát cháo lên, húp một hơi cạn sạch, ánh mắt sắc bén lặng lẽ bám theo bóng dáng cô.

Hiện tại, ông vẫn cảm nhận được sự hiện diện của Lệ quỷ áo đỏ, nhưng không thể điều khiển được. Không biết cô gái này đã dùng thứ gì để phong ấn nó.

Tuy vậy, ông không lo lắng.

Khi tế luyện Lệ quỷ áo đỏ, ông đã dùng bí pháp độc môn, khế ước chủ tớ không thể bị phá vỡ.

Cả đời này, Lệ quỷ áo đỏ chỉ nhận một người làm chủ.

Cô gái này nghĩ có thể cướp nó từ tay ta sao? Nực cười!

Chỉ cần ta khởi động cấm chế, Lệ quỷ áo đỏ lập tức nổi điên, tấn công bất kỳ ai cản đường.

Vậy nên, không cần vội.

Lão Chu ung dung đứng dậy, lặng lẽ bám theo Lê Diệu lên tàu.

Trên tàu, Lê Diệu tìm chỗ ngồi yên ổn, nhưng vừa đặt hành lý xuống, đã thấy ông lão ăn sáng cùng mình cũng có mặt, thậm chí còn ngồi ngay bên cạnh.

Cô nhướng mày. "Cụ cũng đi Phong Đô à?"

Ông lão cười, gật đầu. "Đúng vậy. Tôi họ Chu, cứ gọi tôi là cụ Chu."

"Chào cụ Chu." Lê Diệu lễ phép đáp. "Cháu họ Lê, cụ cứ gọi cháu là Tiểu Lê."

Nhận thấy lão Chu có đạo hạnh không tầm thường, Lê Diệu quyết định giấu bớt thân phận, không để lộ quá nhiều.

Lão Chu mỉm cười hiền từ. "Tiểu Lê năm nay bao nhiêu tuổi? Làm nghề gì vậy?"

Giọng điệu ông ta thân thiết như một hàng xóm già quan tâm hậu bối, nhưng Lê Diệu vẫn giữ cảnh giác.

Cô tươi cười đáp: "Cháu làm chủ một nhà ma. Nhà ma của cháu rất nổi tiếng, khách đến đông lắm. Cụ có muốn ghé chơi một lần không?"

Lão Chu bật cười. "Được! Cháu cho cụ địa chỉ đi, đến Phong Đô cụ nhất định ghé thăm."


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com