Nhà Ma Của Ta Thông Với Địa Phủ

Chương 86



"Vậy cụ đi cùng cháu luôn đi!"

Lê Diệu hào hứng quảng bá nhà ma của mình, hoàn toàn không nhận ra ánh mắt lạnh lẽo của lão Chu.

Hai người trò chuyện, bầu không khí có vẻ hòa hợp như hai người bạn lâu năm vừa tìm được tri kỷ.

Nhưng chỉ được một lúc, Lê Diệu đã bắt đầu gà gật. Đêm qua cô không ngủ đủ giấc, tàu lắc lư lại càng dễ khiến người ta buồn ngủ.

Lão Chu nhìn cô, khóe môi nhếch lên đầy chế giễu.

Quả nhiên vẫn chỉ là một cô gái trẻ, chẳng có chút cảnh giác nào.

Đợi đến khi vào nhà ma, ông ta sẽ biến cô thành một Lệ quỷ!

Một người có liên quan đến huyền học mà bị luyện thành Lệ quỷ, pháp lực sẽ còn mạnh hơn gấp bội.

Càng nghĩ, lão Chu càng phấn khích. Trong đầu ông ta đã tưởng tượng ra cảnh hành hạ Lê Diệu đến mức không sống nổi cũng chẳng c.h.ế.t được, cuối cùng c.h.ế.t trong đau đớn tột cùng.

Cái c.h.ế.t càng bi thảm, quỷ khí càng mạnh.

Tàu đến ga, Lê Diệu vừa xuống đã phát hiện lão Chu cũng đi theo mình.

Cô thoáng ngạc nhiên: "Cụ thật sự định đến nhà ma của cháu à?"

Lão Chu cười hòa nhã: "Cháu không phải đã nói sẽ dẫn tôi đi sao?"

Lê Diệu nhướng mày: "Cháu còn tưởng cụ đùa. Cụ à, nhà ma của cháu đáng sợ lắm đấy, cụ lớn tuổi rồi, có chịu nổi không? Có bệnh tim hay huyết áp cao không đấy?"

Lão Chu bật cười, giọng điệu đầy ẩn ý: "Cơ thể tôi rất khỏe, có khi còn sống lâu hơn cả cháu ấy chứ."

Lê Diệu: "..."

Sao ông già này lại nói mỉa như vậy? Còn ngụ ý cô sống không lâu?

Nếu đã vậy, thì kiếm ít tiền từ ông ta.

"Cụ Chu, nhà ma của cháu không rẻ đâu nhé. Chủ đề Họa Bì giá 88 tệ một vé, chủ đề Như Hoa thì 200 tệ một vé. Cụ chắc chắn muốn chơi chứ?"

"Tất nhiên muốn chơi."

"Vậy cụ chơi chủ đề Như Hoa đi, không đáng sợ lắm mà lại vui. Cháu giảm giá cho cụ còn 160 tệ, ưu đãi đặc biệt cho người cao tuổi. Cụ trả tiền mặt hay quét mã?"

Vừa nói, cô vừa giơ mã QR trước mặt ông ta.

Lão Chu nhìn cô một lúc, hừ lạnh trong lòng. Cô bé này cũng tham tiền ghê nhỉ?

Nhưng không sao. Đợi cô c.h.ế.t rồi, cả nhà ma này sẽ là của ta!

Trước tiên, cứ để cô hưởng chút lợi lộc đã.

Lão Chu lấy điện thoại ra, chuyển khoản 160 tệ.

Nhà ga cách nhà ma không xa. Khi hai người đến nơi, trời vẫn chưa sáng hẳn, chưa đến giờ mở cửa.

"Cụ Chu, giờ này còn sớm, nhân viên chưa đến làm, cụ cứ ngồi đợi một lát, để cháu vào dọn dẹp trước."

Lão Chu nhìn quanh, phát hiện khu vực này khá hẻo lánh, xung quanh vắng vẻ không một bóng người.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Tốt!

Đây chính là nơi lý tưởng để g.i.ế.c người!

Càng nghĩ, ông ta càng phấn khích. Nhà ma này cũng không tệ, sau khi chiếm được, có lẽ sẽ dùng làm nơi luyện quỷ cũng tốt.

Lê Diệu đẩy cửa lớn, làm động tác mời: "Cụ vào trước đi."

Nhưng lão Chu không vội, mà đứng ngoài hỏi: "Tiểu Lê, trong này có ai khác không?"

Dĩ nhiên là có. Nhưng không phải người, mà là quỷ và dị thú.

Nhưng lời này không thể nói thật.

"Giờ này chưa đến giờ làm việc, nhân viên chưa tới, hiện chỉ có mình cháu thôi."

"Vậy thì tốt quá!"

Ánh mắt lão Chu lóe lên tia khát máu.

Thấy ông ta đứng yên, Lê Diệu cũng không để ý, quay lưng đi vào trước. Nhìn bóng lưng cô, lão Chu lập tức rút ra một cây gậy gỗ, sải bước nhanh vào cửa, nhắm ngay đầu cô mà giáng xuống.

Ông ta nghĩ chỉ cần một đòn này, cô sẽ lập tức bất tỉnh.

Các tình yêu ơi, mình có lên bộ nam chủ mới, truyện nằm trong top Qidian Trung Quốc. Mong các tình yêu ủng hộ thể loại mới nha ^^

Nhưng—

"Cạch!"

Cây gậy dừng giữa không trung. Một bàn tay thon thả, trắng muốt nhưng lạnh như băng nhẹ nhàng giữ chặt lấy nó.

Lão Chu giật mình, ngước nhìn.

Trước mặt ông ta là một cô gái mặc cổ trang xinh đẹp, mái tóc dài chạm eo, khí chất yêu dị.

Ngay sau đó, hai người phụ nữ khác cũng bước ra.

Một người vận cổ phục tiên khí thanh tao, gương mặt sắc sảo, ánh mắt sắc bén như một nữ vương.

Người còn lại là một phụ nữ mặc sườn xám, tay cầm ô, khí chất u buồn nhưng lại mang nét quyến rũ kỳ lạ.

Sau lưng họ, một sinh vật màu hồng trông như heo nhưng lại không phải heo, bộ dạng ngờ nghệch, lẽo đẽo theo sau.

Lê Diệu chậm rãi quay đầu, lạnh lùng nhìn lão Chu:

"Tôi đã đoán ông không có ý tốt. Ông chính là tà đạo, đúng không?"

Lão Chu thoáng sững lại, rồi sắc mặt thay đổi, vẻ hiền lành biến mất, chỉ còn lại sự hung dữ, âm trầm:

"Cô giả vờ?"

Lê Diệu nghiêng đầu, khó hiểu:

"Tôi trông có giống đồ ngu không? Ở gần căn hộ thuê, tôi đã thấy ông lén lút theo dõi tôi rồi. Nhìn dáng vẻ ông là biết chẳng có gì tử tế."

Cô dừng một chút, chậm rãi nói tiếp:

"Hơn nữa, tôi mong ông tôn trọng thân phận của tôi. Dù sao tôi cũng là người trong giới huyền học. Âm khí trên người ông nặng như vậy, tôi muốn phớt lờ cũng khó."


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com