Nhà Tiên Tri Được Chọn

Chương 210: Thời gian trợ lý



Thời gian lui trở lại một năm trước.

Khoa học kỹ thuật Đỉnh Dịch, Đoàn Dịch đội mũ lưỡi trai lên đầu, tính đi ra ngoài họp.

Trước khi đi anh bị thư ký Lưu Lị Lị gọi lại.

"Gì vậy?" Đoàn Dịch hỏi.

Lưu Lị Lị nói: "Sếp Đoàn, trợ lý mới của anh đã tới được một tuần. Mấy ngày nay là em hướng dẫn cậu ấy. Nhưng em phụ trách giúp anh lên lịch trình này nọ, về mặt công việc em không hiểu lắm, em chỉ có thể hướng dẫn làm quen văn hóa công ty thôi. Cậu ấy học IT, anh tìm ai hướng dẫn cậu ấy đi, làm quen một chút về công việc và quy trình làm việc tại công ty chúng ta nhé?"

"Cô tìm giám đốc chuyên môn sắp xếp đi." Đoàn Dịch nói xong định đi.

Lưu Lị Lị lại gọi anh: "Là thế này sếp Đoàn, cậu ấy tỏ vẻ muốn gặp mặt và nói chuyện cùng anh. Anh xem... Em thấy dù sao cậu ấy cũng là người phía đầu tư điều đến, nên nể mặt với bên người ta. Lỡ người ta tưởng chúng ta đề phòng bọn họ thì sao. Anh nói có đúng không..."

Lưu Lị Lị nói cũng đúng.

Đối với trợ lý bên đầu tư mạnh tay nhét cho mình, Đoàn Dịch khó chịu thì khó chịu, nhưng không đến mức cố ý xa lánh người ta. Chẳng qua gần đây anh thật sự bận quá, không có thời gian gặp mặt người ta, nói chuyện đàng hoàng.

Hiện tại được thư ký nhắc nhở, Đoàn Dịch nhìn lịch trình hôm nay, sau đó nói: "Thế buổi tối 9 giờ đi. Chắc là lúc đó tôi có thể trở về. Nếu cậu ấy có thể chờ thì chờ tôi một chút."

Lưu Lị Lị: "Ồ, được, em sẽ sắp xếp."

Đoàn Dịch đi không lâu, giám đốc nhân sự Lý Xuân Vân đến đây nhờ Lưu Lị Lị ký hộ giấy tờ thông báo tiền lương.

Xong xuôi chính sự, hai người bắt đầu tám chuyện.

Có thể nói, danh tiếng be bét của Đoàn Dịch không thể thoát được quan hệ với hai cô gái thích tám chuyện này. Tuy nhiên năng lực làm việc của các cô đủ mạnh, nên Đoàn Dịch mắt nhắm mắt mở cho mấy cô.

Cầm giấy tờ, Lý Xuân Vân hỏi Lưu Lị Lị: "Này, nghe nói trợ lý mới tới đẹp trai lắm hả?"

"Đúng đúng đúng!" Lưu Lị Lị hung hăng gật đầu, "Đúng kiểu sếp Đoàn thích luôn. Nhưng mà..."

"Nhưng mà cái gì?" Lý Xuân Vân hỏi.

Lưu Lị Lị nói: "Nhưng mà sếp Đoàn còn chưa nhìn thấy mặt mũi người ta. Kỳ lạ. Chả biết sếp đi theo con đường gì, rõ ràng sếp không theo phong cách... Tổng tài bá đạo cao lãnh!"

"À, chắc là vì trợ lý mới quá cao." Lý Xuân Vân nói, "Cao gần 1m9 nhỉ. Có lẽ sếp Đoàn cảm thấy mình hold không được."

"Không biết..." Lưu Lị Lị suy nghĩ, "Nhưng em vẫn nghĩ sếp Đoàn có một chân với sếp Ngô."

Sếp Ngô mà Lưu Lị Lị nói, đương nhiên là Ngô Cảnh Sơn, bạn cùng phòng bốn năm đại học của Đoàn Dịch, cùng nhau dốc sức lập nghiệp, hiện tại là đối tác khoa học kỹ thuật Đỉnh Dịch, cũng là người đứng thứ hai trong công ty, quản lý bộ phận IT, tạm giữ chức CTO.

"Không thể nào." Lý Xuân Vân nói, "Sếp Ngô thẳng tắp mà? Nếu hai người bọn họ có một chân, chẳng lẽ thẳng cả hai. Bọn họ là anh em tốt thôi. Chúng ta ở công ty đã lâu mà đâu có phát hiện manh mối nào."

"Mặt ngoài không có manh mối, nhưng sau lưng thì chưa chắc." Lưu Lị Lị chà xát tay, "Mấy ngày nay bọn họ bận làm sản phẩm, ăn ngủ đều ở bên nhau. Sáng hôm nay em còn nhìn thấy bọn họ đi làm cùng nhau!"

Hai người không có cùng tiếng nói, càng tám chuyện càng lớn tiếng.

Mãi đến khi tiếng gõ cửa vang lên, hai người mới ngừng lại.

Kéo cửa văn phòng, là đồng nghiệp đến tìm Lưu Lị Lị xác nhận văn kiện.

Lý Xuân Vân chào hỏi Lưu Lị Lị rời đi, Lưu Lị Lị giúp đồng nghiệp xác nhận xong văn kiện, phát hiện ngoài cửa còn có một người... là trợ lý mới tới, Minh Thiên. Đương nhiên, theo góc nhìn thư ký, lúc ấy hắn tên là Lâm Nhạc Xuyên.

Minh Thiên mặc sơ mi trắng, quần tây, gập chân đứng ở nơi đó, phá lệ thu hút ánh nhìn người khác.

Không biết... Cậu ấy có nghe thấy mình và Lý Xuân Vân nói chuyện hay không?

Lưu Lị Lị hơi xấu hổ, nhìn Minh Thiên xách một ly cà phê lại đây. "Tôi vừa đến, cho tôi hỏi một chút, Đoàn tổng có thời gian gặp tôi chưa?"

Vừa đến à?

Thế thì yên tâm.

Lưu Lị Lị lén thở một hơi, thấy Minh Thiên đưa cà phê liền vui vẻ nhận lấy. "Cảm ơn cậu, buổi trưa đúng là mệt rã rời. Bên sếp Đoàn tôi giúp cậu hẹn rồi, tối nay 9 giờ! Cậu chờ sếp ở văn phòng sếp nhé!"

"Được, cảm ơn." Minh Thiên gật đầu, xoay người đi.

Buổi tối 6 giờ rưỡi.

Đoàn Dịch và Ngô Cảnh Sơn cùng nhau đi gặp đối tác ký hợp đồng, đối phương nhất quyết đòi mời bọn họ ăn cơm.

Đoàn Dịch nhớ mang máng mình có việc, muốn từ chối, nhưng sau khi bị ép đến quán uống vài chén rượu thì quên béng đi luôn.

Chờ bữa tiệc kết thúc, thời gian 9 giờ rưỡi, Đoàn Dịch đã say mèm, bị Ngô Cảnh Sơn lôi kéo đến quán BBQ ăn đồ nướng.

Lúc ấy anh mệt hết cả người, đầu óc mơ màng, nhưng anh rất vui.

Bởi vì hôm nay anh bàn được hợp đồng lớn.

Ngô Cảnh Sơn cũng vui quá trời, cho nên lôi kéo Đoàn Dịch ăn BBQ chúc mừng.

Buổi tối 10 giờ, hai người ngồi ở quán nướng vừa ăn nướng BBQ uống bia, vừa chia ngọt sẻ bùi, nhớ lại thời đại học sung sướng, thời gây dựng sự nghiệp gian khổ, thuận tiện cùng nhau mắng thằng phản bội Tiết Cảnh vài câu.

Hai người luyên thuyên một hồi, đến mức Ngô Cảnh Sơn lệ nóng doanh tròng, cuối cùng ôm Đoàn Dịch khóc to. "Ôi, chúng ta có hôm nay chả dễ dàng tẹo nào!"

Bên kia.

Buổi tối 9 giờ. Minh Thiên đúng giờ xuất hiện ở văn phòng Đoàn Dịch chờ đợi.

Đoàn Dịch chưa trở về, sợ buổi tối có công việc cần xử lý gấp, Lưu Lị Lị không đi, vì thế ngồi chờ cùng Minh Thiên.

Thời gian trôi đến 10 giờ. Lưu Lị Lị chịu không nổi nữa, nhắn WeChat cho Đoàn Dịch, tất nhiên không được trả lời.

Vì thế cô tìm thư ký Ngô Cảnh Sơn – người cùng tham dự bữa tiệc, hỏi Đoàn Dịch đang ở đâu.

Sau đó thành công nhận được tình báo: Đoàn Dịch và Ngô Cảnh Sơn ăn thịt nướng ở quán BBQ.

Thôi rồi, tối nay Đoàn Dịch chắc chắn sẽ không về công ty.

Lưu Lị Lị đi đến trước mặt Minh Thiên, hơi ngượng ngùng mà nói: "Hay là cậu về trước đi!"

Minh Thiên lắc đầu: "Đã nói tối nay gặp mặt tâm sự, tôi chờ anh ấy."

Lưu Lị Lị chần chờ một chút, lại nói: "Sợ là tối nay lúc sếp Đoàn về đã quá muộn. Cậu đi về trước đi. Tôi nói với sếp sửa thời gian hẹn là được."

Minh Thiên: "Không sao. Tôi về nhà cũng không có việc gì, ở công ty chờ cũng được."

Lưu Lị Lị khó xử, cuối cùng nói: "Cái đó... Hay là ngày mai tôi giúp cậu hẹn lại với sếp Đoạn? Tối nay sếp kẹt đi tiệc, uống hơi nhiều, chắc chắn không nói chuyện với cậu được."

"Uống nhiều?" Minh Thiên khẽ nhíu mày, nhìn về phía Lưu Lị Lị, "Anh ấy thường xuyên tham gia loại tiệc này? Thường xuyên uống rất nhiều?"

"Tôi nghe nói, hồi trước gây dựng sự nghiệp cần kéo đầu tư, bắt buộc phải theo người ta uống. Những hiện tại đỡ rồi. Tình huống này tương đối hiếm. Chúng ta chủ yếu là đua vượt thử thách kỹ thuật!" Lưu Lị Lị mỉm cười, nhịn không được cảm thán... Lâm Nhạc Xuyên nghiêm túc quá. Bạn trẻ được như thế này không nhiều đâu. Người trẻ tuổi mấy ai chịu tăng ca? Lại còn đợi đến khuya chờ sếp, quan tâm sếp uống rượu được không?

Một lát sau, Minh Thiên lại hỏi cô: "Vậy cô không cần đi xem anh ấy, đưa anh ấy thuốc giải rượu gì đó? Anh ấy uống bao nhiêu, say cỡ nào? Có ảnh hưởng sức khỏe không?"

Hắn càng hỏi Lưu Lị Lị càng xấu hổ.

Vì thế Lưu Lị Lị nói thật.

"Sếp Đoàn không sao đâu! Anh ấy, anh ấy và sếp Ngô đi ăn nướng BBQ. Hai người đang nói chuyện vui vẻ lắm!"

Nói xong lời này, Lưu Lị Lị phát hiện Minh Thiên trầm mặc.

Lại qua một lúc lâu, cô nghe Minh Thiên hỏi: "Anh ấy thường đi đâu ăn nướng BBQ?"

"Hả?" Lưu Lị Lị sửng sốt, "Cậu muốn đi tìm anh ấy?"

Minh Thiên lắc đầu: "Không. Anh uống rượu ăn nướng với bạn bè, chắc là không muốn nói chuyện công việc với tôi. Tôi ghé hỏi bừa vài câu thôi."

Lưu Lị Lị liền nói: "À... À... Bọn họ thường ăn ở Du Lâm. Đường đó ở phía sau khu nhà sếp Đoàn, có nhiều quán nướng lắm, hương vị không tồi."

Buổi tối 11 giờ.

Minh Thiên bỏ máy tính vào balo, đeo lên vai đi tới đường Du Lâm.

Người đã chạy tới nơi này, nhưng bản thân hắn không rõ động cơ là gì.

Tóm lại hắn muốn đến nhìn một cái.

Du Lâm là một hẻm nhỏ, hơn phân nửa ngõ nhỏ luôn ở trạng thái khói lửa mịt mù.

Quán nướng, bia đêm, cấu thành chợ đêm, ồn ào náo nhiệt kéo dài đến sau nửa đêm mới kết thúc.

Minh Thiên từ đầu đến chân ăn mặc quy củ, có hơi không hợp bầu không khí ngõ nhỏ.

Nhưng hắn kiên định bất di đi vào hẻm nhỏ, tựa như bước qua vách ngăn thế nhân, hòa vào pháo hoa nhân gian.

Rồi sau đó giữa một đống khói nướng BBQ như sương mù, hắn tìm được Đoàn Dịch.

Đoàn Dịch và Ngô Cảnh Sơn không biết đang nói chuyện gì, nhìn qua đều rất vui.

Bọn họ cụng ly, rót một chai bia, lúc sau không biết Ngô Cảnh Sơn nói gì đó, ôm Đoàn Dịch cổ lau nước mắt, rồi ôm anh khóc lóc.

Minh Thiên: "..."

Không bao lâu, Đoàn Dịch và Ngô Cảnh Sơn ăn xong.

Hai người thanh toán, đứng lên cùng nhau đi ra ngoài.

Bởi vì đều uống say, hai người đi đường ngã trái ngã phải, phải dìu đỡ lẫn nhau mới đi được.

Hơn nữa hướng đi... Là khu nhà Đoàn Dịch.

Không còn nghi ngờ, xem ra đêm nay Ngô Cảnh Sơn muốn ngủ ở nhà Đoàn Dịch.

Nhìn chăm chú hai người rời đi, Minh Thiên: "............"

·

Ngày hôm sau.

Đoàn Dịch đến công ty trễ, đã 11 giờ.

Cùng thư ký Lưu Lị Lị xác nhận kế hoạch chiều nay, Đoàn Dịch muộn màng nhớ tới vụ hôm qua, hỏi cô: "Ấy tối hôm qua... Tối hôm qua tôi quên, có phải tôi có hẹn hẹn gặp nói chuyện cùng người tên Lâm Nhạc Xuyên?"

"Đúng vậy." Lưu Lị Lị nhỏ giọng, "Tối hôm qua người ta đợi anh hơn một tiếng. Em thấy cậu nhóc này rất nghiêm túc. Tuy rằng nói là bên đầu tư nhét vào... Nhưng người ta cũng là nghiêm túc muốn làm việc, muốn học tập đó!"

"Được. Tôi biết rồi." Đoàn Dịch ra bên ngoài nhìn nhìn, phát hiện Minh Thiên ngồi ở vị trí làm việc. "Kia là cậu ấy hả. Tôi trực tiếp đi tìm cậu ấy tâm sự."

Nhìn theo ngón tay Đoàn Dịch, Minh Thiên đang ngồi đọc sách, Lưu Lị Lị gật đầu. "Đúng vậy, là cậu ấy. Buổi sáng em dẫn cậu ấy đi gặp giám đốc Vương bên thuật toán. Chắc là cậu ấy đang đọc tư liệu giám đốc Vương đưa cho!"

"Được, tôi biết rồi." nói xong, Đoàn Dịch đi tới trước mặt Minh Thiên.

Gõ gõ mặt bàn Minh Thiên, Đoàn Dịch nói: "Lâm Nhạc Xuyên đúng không? Xin lỗi, tối hôm qua có chút việc, chậm trễ cậu rồi. Buổi trưa cùng nhau ăn cơm nhé, chúng ta tâm sự?"

Đoàn Dịch nào biết "Lâm Nhạc Xuyên" không thèm ngẩng đầu lên, cũng chả thèm nhìn mình.

Cúi đầu nhìn chằm chằm sách trước mặt, Minh Thiên mím môi, chỉ nói: "Ngại quá, buổi trưa tôi có việc."

Đoàn Dịch: "... Ừ... Hả?"

Minh Thiên ôm sách đứng lên, vòng qua Đoàn Dịch tránh xa. "Tôi đi tìm giám đốc Vương hỏi về thuật toán."

Đoàn Dịch: "............"

Ai nói cậu ta nghe lời hiểu chuyện chăm chỉ hả? Bao nhiêu tật xấu nhân viên trẻ tuổi cậu ta có hết. Thằng nhóc này cao giá quá nhỉ.

Từ từ, có phải cậu ấy đang giận không? Bởi vì tối hôm qua mình cho cậu ấy leo cây? Trẻ con bây giờ cái tôi to thật đấy!