Đoàn Dịch cảm thấy thằng nhóc "Lâm Nhạc Xuyên" này cao giá lạnh lùng ghê.
Hơn nữa hình như cực kỳ có thành kiến với mình.
Đoàn Dịch không cần đặc biệt lưu ý, từ rất nhiều việc nhỏ đều có thể thấy được.
Ví dụ như Đoàn Dịch phát hiện, thái độ "Lâm Nhạc Xuyên" đối với mình có thể nói là thay đổi thất thường.
Có một đoạn thời gian Ngô Cảnh Sơn hướng dẫn Minh Thiên. Đoàn Dịch đi qua chỗ Ngô Cảnh Sơn bàn bạc mấy việc, vỗ vỗ vai Ngô Cảnh Sơn, cười một cái chào hỏi một cái, quay đầu nhìn về phía Minh Thiên, còn chưa mở miệng nói cái gì thì Minh Thiên ngẩng đầu nhìn bọn họ vài lần, tươi cười trên mặt biến mất, sau đó xoay người đi mất tiêu.
"Nhóc ấy có ý gì vậy?" Đoàn Dịch cực kỳ khó hiểu.
Ngô Cảnh Sơn lắc đầu: "Không biết! Tớ mới vừa khen cậu nhóc mà! Cậu nhóc này sửa phương án cho tớ siêu đỉnh. Nhìn không ra luôn, bọn trẻ bây giờ giỏi thật. Tớ sợ ngày nào đó sẽ bị lườm lạnh chết trên bờ cát!"
Đoàn Dịch: "Ý ông là... Người có bản lĩnh chảnh tí là bình thường?"
Ngô Cảnh Sơn: "Gia thế nhà người ta to đùng, lại có bản lĩnh, tất nhiên là cậy tài khinh người. Bình thường!"
"Ý tôi không phải cậy tài khinh người, tôi thấy nhóc ấy đối xử với mấy ông rất bình thường." Đoàn Dịch kết luận, "Nhóc ấy có thành kiến với tôi."
Nghĩ đến đêm đó mình cho người ta leo cây, Đoàn Dịch bổ sung một câu: "Tôi thấy nhóc ấy là người lòng dạ hẹp hòi!"
Ngô Cảnh Sơn cũng biết chuyện đêm đó.
Hắn ta cười cười vỗ vai Đoàn Dịch: "Cậu xem, vốn là cậu không đúng, là cậu quên hẹn với người ta. Người ta giận dỗi là bình thường. Tự dưng cậu dỗi ngược, cảm thấy người ta có vấn đề là sao vậy."
Đoàn Dịch không có lời gì để nói. "Sao ai cũng giúp nhóc ấy nói chuyện? Đêm đó còn không phải tại ông lôi kéo tôi uống rượu nên tôi mới quên hả. Hơn nữa chuyện này rõ ràng đã qua lâu như vậy... Không đúng, tại nhóc ấy thay đổi thất thường. Ngày hôm qua tôi hướng tới công việc riêng với nhóc ấy, nhóc ấy còn nói cười với tôi mà, thái độ rõ ràng rất bình thường, tại sao hôm nay bỗng nhiên biến thành như vậy!"
"Thế hả? Tớ cũng chả hiểu." Ngô Cảnh Sơn thành thật trả lời.
Lại ví dụ như, Đoàn Dịch phát hiện "Lâm Nhạc Xuyên" đối xử với người khác khá tốt, riêng mình lại có cảm giác kính nhi viễn chi.
Chức vị của Minh Thiên là trợ lý nghiệp vụ cho Đoàn Dịch, giúp anh xử lý lượng lớn công việc phiền phức, cần móc nối rất nhiều phòng ban. Bởi vậy khi mới vào công ty, hắn tới lần lượt từng phòng ban, các giám đốc chuyên môn thay nhau hướng dẫn, để hắn từng bước hiểu cơ chế và nghiệp vụ công tác.
Thi thoảng Đoàn Dịch nghe người phụ trách các nhóm nhắc đến "Lâm Nhạc Xuyên", đều thống nhất khen không dứt miệng.
Cái gì mà thường xuyên mua cà phê cho mọi người, mua đồ ăn vặt, gặp công việc phức tạp sẽ chủ động tăng ca.
Thậm chí một ngày nọ Đoàn Dịch thấy "Lâm Nhạc Xuyên" tới bên ngoài văn phòng CTO tìm thư ký văn phòng Lưu Lị Lị cố vấn lưu trình phê duyệt, mang theo một ly cà phê cho Lưu Lị Lị.
Ngay sau đó Đoàn Dịch vô tình thấy hắn đi tìm giám đốc Vương, đưa cho giám đốc Vương một ly cà phê.
Đoàn Dịch bỗng tỉnh ngộ một chuyện: Tại sao từ trước tới nay mình chưa từng được thằng nhóc này mua cà phê cho?
Đoàn Dịch thần kinh thô, đôi khi suy nghĩ này chợt lóe qua liền quên mất, càng đừng nói để ý.
Tuy nhiên hành động cố ý tiếp theo của Minh Thiên làm anh để ý.
Đó là buổi chiều nào đó, thiết kế sản phẩm gặp một vấn đề, vì thế anh gọi điện thoại nội bộ cho Minh Thiên, bảo hắn đến văn phòng mình cùng nhau thảo luận phương án giải quyết.
Minh Thiên đồng ý, Đoàn Dịch ngồi ở văn phòng chờ hắn.
Nghe ngữ khí Minh Thiên, Đoàn Dịch phát hiện hôm nay hắn rất phối hợp, thế mà đáp ứng ngay và luôn.
Nhưng trước khi Minh Thiên đến văn phòng Đoàn Dịch, Ngô Cảnh Sơn tới trước.
Vì thế Đoàn Dịch thuận tiện hỏi hắn ta vấn đề này. Vấn đề không tính là nghiêm trọng, nhưng cũng không nhỏ, Ngô Cảnh Sơn rất coi trọng, lập tức thảo luận cùng Đoàn Dịch.
Khi Minh Thiên chạy tới, Ngô Cảnh Sơn và Đoàn Dịch thảo luận đến khí thế ngất trời. Hai người cùng nhìn một màn hình máy tính, đầu dựa đầu, vai sát vai, mặt suýt dán vào nhau.
Đoàn Dịch thình lình ngẩng đầu nhìn về phía Minh Thiên, vẫy tay định kêu hắn lại đây, vừa lúc thấy hắn cầm một ly cà phê, động tác sắp sửa đưa ra, nhưng chưa hình thành tư thế đưa ra.
Ồ? Cuối cùng nhóc ấy cũng mua cà phê cho mình?
Đoàn Dịch đang nghĩ vậy thì thấy Minh Thiên xụ mặt, mở nắp cà phê ngửa đầu uống một ngụm.
Đoàn Dịch: "............"
Chờ ngày đó ba người họp xong, Minh Thiên rời đi trước, thần kinh thô Đoàn Dịch hiếm hoy để ý một phen, hỏi Ngô Cảnh Sơn: "Tiểu Lâm mua cà phê cho ông bao giờ chưa?"
Ngô Cảnh Sơn lắc đầu: "Không có. Sao vậy? Tự dưng muốn người ta mua cà phê cho tớ?"
Đoàn Dịch nhíu mày: "Nhưng nhóc ấy mua cà phê cho hầu hết người trong công ty."
Ngô Cảnh Sơn sửng sốt: "Hả? Chỉ chừa hai đứa mình?"
Đoàn Dịch: "Ừ. Trừ hai đứa mình."
Ngô Cảnh Sơn: "Ui... Chẳng lẽ cậu ấy có thành kiến với hai đứa mình?"
Đoàn Dịch: "Tôi đoán thế."
Tình huống này kéo dài rất lâu.
Đoàn Dịch phát hiện, mỗi lần mình và Ngô Cảnh Sơn đồng thời xuất hiện, biểu cảm của "Lâm Nhạc Xuyên" liền thay đổi.
Mà vấn đề là ở chỗ, Đoàn Dịch tìm cơ hội hỏi hắn, có phải hắn trách mình đêm đó thất hẹn linh tinh hay không. Hắn lại nói không có chuyện đó.
Đoàn Dịch cũng hỏi hắn có thành kiến với hay không, nhưng hắn vẫn nói không có gì hết.
Đoàn Dịch cảm thấy đứa nhỏ này quá khó chiều quá cao giá tính tình quá xấu
Về sau Đoàn Dịch phát hiện, "Lâm Nhạc Xuyên" thay đổi, bắt đầu từ chạng vạng nào đó.
Chạng vạng hôm đó anh và Minh Thiên cùng ngồi ở văn phòng, hai người đều gõ gõ lách cách.
Đoàn Dịch ngáp một cái nghiêng đầu, vừa lúc thấy Minh Thiên ngồi bên cửa sổ. Nắng chiều lạc lên sườn mặt hoàn mỹ, toàn thân hiện vẻ cảnh đẹp ý vui.
Trợ lý nhỏ "Lâm Nhạc Xuyên" đúng là đẹp trai, mỗi tội quá cao giá quá lạnh lùng...
Cùng anh làm việc một buổi trưa mà không tươi cười tí nào.
Đoàn Dịch nghĩ như vậy, nghỉ ngơi một lát, sau đó gọi thư ký Lưu Lị Lị vào.
"Dạ? Sếp Đoàn, có chuyện gì?" Lưu Lị Lị hỏi.
"Giúp tôi chọn bộ tây trang. Kiểu dáng cô chọn đi." Đoàn Dịch nói.
"Được. Tây trang dùng để làm gì? Khi nào cần dùng?" Lưu Lị Lị lại hỏi.
Đoàn Dịch đáp: "Tháng sau dùng. Tây trang dành cho phù rể. Lão Ngô kết hôn. Tôi làm phù rể."
"Oa?" Lưu Lị Lị kinh ngạc, sau đó cười nói, "Vậy thì giúp em gửi lời chúc mừng nhé. Em biết rồi, em đi chuẩn bị liền đây!"
Lưu Lị Lị rời khỏi văn phòng, Đoàn Dịch duỗi người, đang muốn một lần nữa ngồi xuống làm việc thì phát hiện một ánh mắt nhìn về phía mình.
Nghiêng đầu, vừa khéo đối diện ánh mắt Minh Thiên.
"Ờ? Có vấn đề gì sao?" Đoàn Dịch hỏi vậy, cho rằng "Lâm Nhạc Xuyên" gặp khó khăn trong công việc.
Minh Thiên lại lắc đầu, sau đó hỏi: "Tháng sau... Ngô tổng sẽ kết hôn?"
"Đúng vậy." Đoàn Dịch gật đầu, không biết vì sao hắn cảm thấy hứng thú đời tư Ngô Cảnh Sơn.
Sau đó nghe thấy Minh Thiên hỏi: "Ừm... anh ấy kết hôn cùng một cô gái?"
Đoàn Dịch cười: "Không thì sao? Người ta là bạn gái từ thời học đại học đó. Tình yêu lâu năm không dễ dàng chút nào, cuối cùng cũng kết hôn rồi..."
Cảm khái xong, Đoàn Dịch nhìn về phía Minh Thiên trêu chọc một câu: "Còn cậu thì xui, đừng tưởng vừa tới công ty không thân với ổng là có thể trốn được tiền biếu. Lão Ngô giỏi moi tiền lắm, cậu trốn không thoát đâu."
"Tiền biếu kết hôn? Tôi sẵn sàng móc ví."
Ngoài ý muốn nghe "Lâm Nhạc Xuyên" nói câu này, Đoàn Dịch kinh ngạc nhìn về phía hắn, càng kinh ngạc hơn khi thấy hắn cười.
Sau khi "Lâm Nhạc Xuyên" vào công ty, số lần hắn cười với anh quả thực đếm trên đầu ngón tay.
Đoàn Dịch khó tránh khỏi cảm thấy hiếm lạ.
Từ ngày đó, Đoàn Dịch phát hiện thái độ của "Lâm Nhạc Xuyên" đối với mình có biến hóa rất lớn.
Rõ ràng nhất là sáng sớm ngày kế tổ chức hội nghị thường kỳ.
Đoàn Dịch và Ngô Cảnh Sơn trước sau đi vào phòng họp, phát hiện Minh Thiên đã tới từ sớm, hơn nữa mua cà phê cho mỗi người... bao gồm anh và Ngô Cảnh Sơn.
"Đến sớm vậy?" nhận cà phê, Đoàn Dịch hỏi.
Minh Thiên gật đầu, không nói chuyện, chỉ ngồi xuống bên cạnh lấy bút vở, ngoan ngoãn chuẩn bị bàng thính hội nghị thường kỳ, như một học sinh chăm ngoan hiếu học.
Đoàn Dịch không hiểu vì sao Minh Thiên thay đổi thái độ.
Anh cân nhắc một hồi lâu, tưởng rằng động cơ tâm lý là... Hắn không có bạn gái, thấy Ngô Cảnh Sơn sắp kết hôn, vì thế lòng sinh hâm mộ, quyết định điều chỉnh tính cách tính tình, để nhanh chóng tìm được bạn gái và kết hôn?
Vô luận như thế nào, từ đó về sau, Đoàn Dịch cảm thấy Minh Thiên không còn lạnh lùng với mình nữa.
Nhưng tình huống lại có biến hóa.
Có một lần công ty chọn gương mặt đại diện.
Khoa học kỹ thuật Đỉnh Dịch chuyên cung cấp công cụ tra cứu tìm kiếm, định vị khách hàng mục tiêu là phần tử tri thức. Bởi vậy khi lựa chọn gương mặt đại diện, các quản lý cao cấp có ý kiến khác nhau. Có người cho rằng nên chọn một giáo sư nổi danh từ lĩnh vực nghiên cứu khoa học, có người cho rằng hay là mở rộng thị trường, chọn một chàng trai trẻ mới nổi được đại chúng yêu thích trong ngành công nghiệp giải trí.
Tranh luận không ra, mọi người quyết định mở họp.
Phiếu biểu quyết mấu chốt nằm trong tay Đoàn Dịch.
Đoàn Dịch chọn chàng trai trẻ tuổi.
Anh mới vừa biểu quyết xong, liền thấy "Lâm Nhạc Xuyên" nhàn nhạt lườm mình một cái, đứng dậy trực tiếp chạy lấy người.
Đoàn Dịch: "............"
???
Khi đó Đoàn Dịch không biết rằng, mọi chuyện vẫn như cũ liên quan đến chị gái thư ký Lưu Lị Lị.
Trước cuộc họp, Lưu Lị Lị theo thường lệ tám chuyện cùng Lý Xuân Vân, tám về vấn đề lựa chọn gương mặt đại diện.
Minh Thiên không cẩn thận nghe được.
Lý Xuân Vân: "Tôi đoán sếp Đoàn chắc chắn sẽ chọn cậu trai trẻ tuổi, hoàn toàn phù hợp gu thẩm mỹ của ảnh!"
Lưu Lị Lị: "Chị đoán đúng rồi! Tối hôm qua sếp Đoàn đã gặp mặt dùng bữa với người ta! Em thấy hai người họ không hợp đôi! Nhưng mà mắt nhìn của sếp Đoàn không tồi, cậu trai đó đẹp lắm luôn! Ui ui chị biết không, cậu trai đó diễn phim truyền hình sắp nổi rồi đó. Tuy hiện tại độ quốc dân không cao, nhưng người trẻ tuổi rất có sức ảnh hưởng, về sau chắc chắn sẽ là ngôi sao lớn!"
Lý Xuân Vân: "Nhưng mà giới giải trí nước sâu lắm, nếu sếp Đoàn yêu đương với cậu ta thật, về sau khó mà nói..."
Đoàn Dịch ngại ngùng liếc bóng lưng Minh Thiên, cảm thấy nhóc trợ lý này khó hiểu kinh.
Anh ho nhẹ một tiếng, nói: "Ngày hôm qua gương mặt đại diện này hẹn tôi dùng bữa, tôi và cậu ấy đã trò chuyện chi tiết, phát hiện cậu ấy rất phù hợp. Tuy hiện tại cậu ấy thuộc giới nghệ sĩ, nhưng tốt nghiệp từ trường nổi tiếng, xem như là sinh viên xuất sắc. Hơn nữa cậu ấy đã tham gia hai kỳ gameshow khoa học thi tài năng. Tôi xem video rồi, biểu hiện khá tốt, có thể bám vào hình tượng niềm yêu thích khoa học kỹ thuật và chỉ số thông minh cao. Cứ như vậy, hình tượng sẽ ăn khớp với khách hàng chúng ta, vừa thu hút công chúng chú ý, vừa phù hợp định vị khách hàng..."
Hội nghị kết thúc, cả buổi trưa Đoàn Dịch không nhìn thấy Minh Thiên đâu.
Lúc sắp tới giờ tan tầm anh nhớ ra, nghiêm mặt.
Thằng nhóc cáu kỉnh này, nhiệm vụ anh giao rất nghiêm trọng, có làm không đấy? Quá không có trách nhiệm!
Đoàn Dịch thở dài, mở máy tính, chuẩn bị bắt đầu đẩy nhanh tốc độ.
Nào biết "Tinh" một tiếng, hòm thư có thông báo... là "Lâm Nhạc Xuyên" gửi báo cáo công việc.
Đoàn Dịch kiểm tra sơ qua, phát hiện hắn hoàn thành nhiệm vụ rất tốt, vượt trên cả mong đợi.
Đoàn Dịch không thể hiểu nổi.
Thôi, thích dỗi thì dỗi, nghĩ không ra thì kệ. Dù hắn có giận hay không, miễn là đảm bảo làm việc đàng hoàng không trễ deadline thì vẫn xứng đáng được khen.
Chuyện như vậy phát sinh nhiều lần, thế nên Đoàn Dịch quen dần.
Trong ấn tượng của anh, "Lâm Nhạc Xuyên" là một thằng nhóc làm mình làm mẩy, thích chống đối mình, cao giá lạnh lùng, tính tình không tốt.
Đôi khi Minh Thiên nhớ lại mấy hành động mình làm hồi đó, cũng không hiểu bản thân mình. Nói chung hắn khống chế không được. Hắn khống chế không được, không rõ vì sao, vì thế chỉ biết tự giận dỗi.
Mãi đến sau này, Minh Thiên mới hiểu được tâm lý bản thân... là cảm giác chua xót, tầm mắt đặt lên người anh không dứt ra được. Tâm tình bị nhất cử nhất động của anh chi phối, khi thì bay lên mây, khi thì rơi xuống đáy biển, nó gọi là yêu thầm.
Thời gian trở lại hiện tại.
Đoàn Dịch và Minh Thiên hiếm khi có thời gian hẹn hò.
Trời đổ tuyết, bọn họ chọn một nơi ngâm suối nước nóng tuyệt đẹp.
Bên bờ suối nước nóng có cây hoa đào, tuyết lất phất rơi xuống, chưa tới gần ao đã hòa tan.
Tuyết rơi đêm qua đọng lại, phủ một lớp tuyết trắng xung quanh bờ suối nước nóng.
Đoàn Dịch gác tay gối đầu lên tảng đá trên bờ, nghĩ đến chuyện cũ thú vị, bèn trò chuyện cùng Minh Thiên hai câu. Cuối cùng anh nhìn Minh Thiên, hỏi: "Sao hồi đó tính tình em xấu quá vậy? Tới nay tôi vẫn nghĩ không ra, rốt cuộc là em có thành kiến với tôi chỗ nào? Lúc ấy em sống chết không chịu nói, bây giờ thì sao? Có thể nói với tôi chưa!"
Mặt Đoàn Dịch bị hơi ấm suối nước nóng hun đỏ, khóe mắt đuôi lông mày như bôi phấn, còn diễm lệ hơn hoa đào bên cạnh.
Minh Thiên gạt nước đến bên người anh, vươn ngón tay nhẹ nhàng đỡ lấy gáy anh, hầu kết lặng lẽ trượt lên trượt xuống một chút. Đoàn Dịch híp mắt ngủ gật, không phát hiện bản thân đã rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm. Anh duỗi tay đẩy ngực Minh Thiên. "Nói!"
Minh Thiên cười như không cười, ôm anh từ phía sau, ghé tai anh nói: "Anh Tiểu Dịch, về mặt này, anh đúng là... đồ đầu gỗ."
Đoàn Dịch: ???
Minh Thiên liếm vành tai anh, giọng khàn khàn: "Lúc ấy em không có thành kiến với anh. Em ghen."
Đoàn Dịch: "??? Ghen? Ăn dấm ai? Không phải, tôi không hiểu!"
Than nhẹ một hơi, Minh Thiên giải thích rõ ràng. "Cho nên lúc ấy em đã thích anh, chẳng qua không nhận ra được. Chờ tới khi vào trò chơi, em mới chính thức yêu anh."
Đoàn Dịch nghe xong dở khóc dở cười, lại đẩy hắn. "Trời? Bảo sao hồi đó em ấu trĩ thấy gớm luôn!"
Minh Thiên: "............"
Một lát sau, Minh Thiên ôm chặt Đoàn Dịch hơn một chút.
Giọng điệu bỗng nhiên nghiêm túc, hắn nói: "Ừm, anh nói đúng. Lúc ấy em quá ngây thơ."
Đoàn Dịch: "... Hở?"
Minh Thiên nói: "Lúc ấy em ấu trĩ, không thể khống chế cảm xúc, thậm chí không phát hiện tâm ý bản thân. Em nhỏ hơn anh sáu tuổi, chưa đủ chín chắn trưởng thành. Nên mới dẫn tới... Bi kịch chúng ta gặp bi kịch trong trò chơi. Nếu lúc ấy em đủ chín chắn, em sẽ không hại anh..."
"Tiểu Thiên." Đoàn Dịch đè tay Minh Thiên, tiện đà xoay người, nâng mặt hắn lên, nghiêm túc nói, "Em đã làm cực kỳ cực kỳ tốt. Đừng nói như vậy."
"Vâng. Được, không nói." Minh Thiên thở nhẹ một hơi, kịp thời điều chỉnh cảm xúc, hôn rải rác lên trán Đoàn Dịch, "Vậy anh Tiểu Dịch... Anh thích em từ khi nào?"
Đoàn Dịch ngồi xuống thấp hơn, để cơ thể tiếp xúc nhiều hơi ấm.
Cảm nhận nhiệt độ cơ thể Minh Thiên gần trong gang tấc cùng sương mù suối nước nóng bốc lên, nhớ lại sự tình xa xăm. Anh hỏi Minh Thiên: "Nói đến thì, em còn nhớ không... ở phó bản đấu trường, một ngày trước khi tôi xảy ra chuyện, khung cảnh ngày đó rất giống hiện tại, không có suối nước nóng, nhưng có tuyết, có loại hoa đào này."
"Em nhớ. Khi đó em bị thương, anh còn giúp em bôi thuốc." Minh Thiên nói.
Nhìn Minh Thiên trước mắt, Đoàn Dịch nhớ lại tình huống ngày đó.
Sau một ngày lăn lộn, Minh Thiên bị thương. Sau khi tắm xong, Đoàn Dịch giúp hắn bôi thuốc.
Lúc ấy, Minh Thiên ngồi trước cửa sổ nhà gỗ, đưa lưng về phía Đoàn Dịch. Bởi vì mới vừa tắm rửa, người hắn còn vươn hơi nóng.
Đoàn Dịch cầm thuốc đi tới, thấy hình ảnh Minh Thiên đưa lưng về phía mình ngồi bên cửa sổ.
Ngoài cửa sổ có tuyết rơi, tuyết li ti đậu lên hoa đào màu đỏ. Minh Thiên ngồi trước cửa sổ, da thịt trắng như tuyết được nước ấm hun đỏ. Đoàn Dịch ngồi phía sau giúp hắn bôi thuốc, ánh mắt anh di chuyển từ cổ, xương cánh bướm, trượt xuống xương sống hắn. Tay anh cầm tăm bông dính thuốc, đi theo tầm mắt dịch xuống từng chút một. Bản thân anh không nhận ra rằng động tác của mình trở nên vô cùng mềm nhẹ, như là sợ Minh Thiên bị đau.
Trong quá trình bôi thuốc, Đoàn Dịch động lòng.
Hậu quả là ngón tay anh không cẩn thận chạm vào eo Minh Thiên.
Đoàn Dịch lập tức cứng mặt, động tác tay không khỏi ngừng lại, trái tim bỗng nhiên đập rộn ràng.
"Sao vậy anh Tiểu Dịch?" Minh Thiên hỏi anh.
Đoàn Dịch sửng sốt một chút, yết hầu khô khốc, gần như không dám nhìn Minh Thiên: "Không, không có gì."
"Anh nghĩ sao về phó bản?" Minh Thiên lại hỏi.
"Không có. Không phải. Cái đó..." Đoàn Dịch không phải người giỏi giấu tâm sự, nhưng trước mắt bọn họ sắp phải tiếp tục thăm dò phó bản, không có thời gian nói chuyện này, vì thế anh nói, "Chờ giải quyết xong phó bản này, tôi sẽ tâm sự cùng cậu. Tôi có lời muốn nói với cậu."
Nghe Đoàn Dịch nói, Minh Thiên đáp ứng.
Nhưng lúc ấy hai người đều không ngờ, bọn họ không thể chờ được cơ hội này.
Bởi vì bọn họ đã gặp cuộc biệt ly thê thảm nhất đời này.
Giờ phút này, nghe Đoàn Dịch giải thích tình huống ngày đó, Minh Thiên kinh ngạc rất nhiều, tim đập nhanh hơn. Ôm Đoàn Dịch, đè anh bên bờ suối nước nóng, giọng Minh Thiên khàn đến kỳ cục. "Nghĩa là... Từ lúc ấy, anh đã thích em?"
"Đúng. Tôi đã thích em từ lâu. Ở phó bản, chúng ta dùng hết toàn lực bảo vệ đối phương, chắc là tôi đã chầm chậm thích em trong lúc đó. Chẳng qua tôi và em ngốc nghếch giống nhau, chậm chạp không phát giác. Vốn tôi đã lên kế hoạch, kết thúc phó bản liền thổ lộ với em, ai ngờ..."
Đoàn Dịch lắc đầu, vứt hết những cảm xúc ưu thương, mỉm cười nắm chặt tay Minh Thiên, "Cho nên tôi muốn cảm ơn em. Cảm ơn em đã vượt thời gian trở lại bên tôi. Là em cho chúng ta cơ hội thứ hai. Tiểu Thiên, cảm ơn em vì mọi thứ."
Minh Thiên nắm ngược tay anh: "Anh Tiểu Dịch, là em nên cảm ơn anh. Cảm ơn anh cho em biết, con đường này chưa bao giờ là một mình em đi. Khi em cố đến gần anh, anh cũng luôn hướng tới gần em. Chỉ là trước kia em không biết mà thôi."
Cảm ơn anh cho em biết, tâm tư thầm kín vốn tưởng sẽ không bao giờ gặp ánh sáng, và những rung động chua xót ngọt ngào, từ trước tới nay đều không phải là đơn phương.
Em đã yêu anh từ lâu, cảm ơn anh để em biết rằng, vào thời điểm lòng còn mù mờ, nỗi niềm say đắm ấy sớm đã có hồi âm.