Nhà Tiên Tri Được Chọn

Chương 212: Hai truyện cười



Truyện cười 1: Khi Cố Lương biết Đoàn Dịch nằm dưới

Đoàn Dịch và Minh Thiên hiện tại đã dọn tới sống bên cạnh nhà Dương Dạ và Cố Lương.

Nguyên nhân hai nhà trở thành hàng xóm, theo cách nói của Đoàn Dịch là: Bọn họ tới hỗ trợ chăm trẻ con.

Nhưng Dương Dạ chắc cú cho rằng... Hai đứa này dọn tới để tiện cọ cơm.

Ngày này, sáng sớm cuối tuần, Cố Lương và Dương Dạ đều thức dậy rất sớm, bởi vì thầy giáo giao nhiệm vụ cho Dương Tiểu Bắc, Cố Tiểu Tây cùng phụ huynh làm món ăn nhẹ.

Dương Tiểu Bắc nghịch ngợm gây chuyện, đập hỏng một rổ trứng gà.

Trứng gà không đủ, vì thế Dương Dạ tiếp tục dạy hai đứa nhỏ nắn cục bột, Cố Lương đi sang nhà Đoàn Dịch lấy trứng gà.

Cố Lương biết mật mã khóa cửa nhà, nhập mật mã liền đi vào.

Phòng khách lầu một vắng người, cả căn nhà rất yên tĩnh, đoán hai thằng em còn đang ngủ nướng, cho nên Cố Lương nhẹ tay nhẹ chân đi vào phòng bếp.

Lúc Đoàn Dịch và Minh Thiên từ trên lầu đi xuống, không biết Cố Lương mới vừa đi vào phòng bếp.

Đoàn Dịch ngáp dài, bóp bóp sau eo, lại rất là không vui lườm Minh Thiên một cái. "Hôm nay đi công ty tăng ca! Tối hôm qua có như em nói một vừa hai phải không hả?"

Minh Thiên đi qua kéo tay anh, cười hỏi: "Vậy anh có vừa lòng không?"

"Tôi vừa lòng cái quái gì?" Mặt già Đoàn Dịch đỏ bừng.

Minh Thiên hỏi anh: "Vậy lần sau anh có đi du lịch rừng hồ dương Tân Cương với em không?"

Đoàn Dịch: "Đi cái rắm!"

Minh Thiên: "Hồi trước ở rừng hồ dương trong trò chơi, em thật sự không cố ý làm đau anh. Hiện tại em muốn sửa đổi ấn tượng này cho anh mà? Chúng ta tới rừng hồ dương lần nữa đi, tìm lại cảm giác..."

Đoàn Dịch cảm thấy hắn phiền muốn chết, bắt đầu nói không lựa lời: "Tôi không đi! Kỹ thuật của em dở ẹc, đừng có cãi. Thật sự, lần sau đến lượt tôi nằm trên."

Ánh mắt Minh Thiên trầm xuống, đẩy Đoàn Dịch xuống sô pha.

Đoàn Dịch đè tay hắn lại. "Đừng được một tấc lại muốn tiến một thước! Eo tôi còn đau đấy!"

"Em giúp anh bóp eo." Minh Thiên thật sự bóp eo anh, trầm giọng nói, "Tối qua anh Tiểu Dịch đâu có nói như vậy. Tối hôm qua anh sướng đến mức khen em, sao xuống giường liền trở mặt không quen thế?"

Đoàn Dịch: "Tôi..."

Minh Thiên: "Quả nhiên không thể tin lời đàn ông trên giường."

Đoàn Dịch: "............"

Cuối cùng Đoàn Dịch ngăn Minh Thiên làm xằng làm bậy. "Nhóc lưu manh xuống xuống, đi ăn cơm sáng, sau đó đến công ty."

"Vâng. Em lái xe." Minh Thiên nói.

Sau hai câu này, phòng khách vang lên vài âm thanh mờ ám.

Một lát sau âm thanh biến mất, Đoàn Dịch và Minh Thiên đi tới gara.

Phòng bếp, Cố Lương ngây ngẩn cả người, nghe mà choáng váng.

⊙▽⊙

???

!!!!!!

"Lạch cạch" vài tiếng, trứng gà trong tay rơi vỡ.

Năm phút sau.

Phòng bếp nhà bên cạnh, Dương Dạ đang dạy hai đứa nhỏ nắn cục bột, thấy Cố Lương thất hồn lạc phách đi vào, mang vẻ mặt tam quan vỡ vụn.

"Lương Lương? Sao vậy? Trứng gà đâu?" Dương Dạ hỏi.

Cố Lương nhìn về phía anh ta, gian nan mở miệng: "Anh... anh ra đây, em có chuyện cần nói!"

Tống cổ hai đứa nhỏ tự chơi cục bột, Dương Dạ dẫn Cố Lương đến phòng sách. "Em sao vậy Lương Lương?"

Cố Lương nắm tay anh ta, nghiêm túc cảm khái: "Tiểu Dịch nó, nó thế mà... nằm dưới?"

Nói tới đây, thấy vẻ mặt Dương Dạ không chút nào kinh ngạc, Cố Lương mở to hai mắt. "Anh biết rồi?!"

Dương Dạ cười: "Chuyện này hả, anh cứ tưởng em bị sao. Ừ, anh biết lâu rồi."

Cố Lương kinh ngạc cực kỳ: "Sao anh biết được?"

Dương Dạ gõ đầu Cố Lương: "Tại em quá chất phác."

"Nhưng mà..." Cố Lương nhíu mày, nghiêm túc thắc mắc, "Nhưng không chỉ một lần em tận mắt nhìn thấy, là Tiểu Dịch làm Minh Thiên..."

"Minh Thiên giả bộ thôi. Thằng nhóc này lắm chiêu trò cực kỳ." Dương Dạ nói, "Anh thấy Tiểu Dịch bị dắt mũi kinh lắm. Em biết cái gì gọi là ngôn ngữ trà xanh không? Là cái ngữ Minh Thiên đấy."

Cố Lương: "Ngôn ngữ trà xanh?"

Dương Dạ lắc đầu: "Em và Đoàn Dịch là 'thẳng nam vũ trụ', không bao giờ lý giải được hàm nghĩa trà xanh đâu."

Cố Lương: "......?"

Xong.

Cố Lương vẫn cảm thấy khó tin.

Vụ này ghim vô lòng nuốt không trôi, vì thế có một lần ở riêng cùng Đoàn Dịch, anh họ nói bóng nói gió một chút.

Đoàn Dịch phản ứng nhạy bén, lập tức biết Cố Lương hỏi cái gì.

Đoàn Dịch lập tức nói: "Thì, thì sao chẳng lẽ anh không nằm dưới em thấy anh cũng nghe lời Dương Dạ mà tóm lại chúng ta không ai khác nhau nên đừng ai cười nhạo ai..."

Cố Lương bị Đoàn Dịch nói tằng tằng một lèo không có dấu chấm câu làm ngu người.

Sau đó anh họ đỏ mặt, yếu ớt phản bác: "Anh, chủ yếu là vì... Anh lười, anh ngại phiền."

"Em..." Đoàn Dịch cũng đỏ mặt, nhưng lớn giọng hơn, hư trương thanh thế nói, "Em cũng có nguyên nhân! Em đau lòng Tiểu Thiên, không muốn em ấy chịu đau!"

Cố Lương: "..."

Đoàn Dịch: "Chủ yếu là vì ngoài ý muốn thua thi chạy Marathon..."

Cố Lương: "............"

Truyện cười 2: Bàn về Minh Thiên tiêu chuẩn kép nặng

Hơn nửa năm sau.

Trừ Bạch Lập Huy, các người chơi hẹn gặp nhau tụ tập.

Trên đường đi đến địa điểm tụ tập, Minh Thiên có đi ngang qua trường học Bành Trình, nên đồng ý đón hắn ta.

Ngày hôm đó, Bành Trình đứng ở cổng trường chờ đợi, nhìn thấy Minh Thiên lái xe tới.

Xách theo hai túi đồ ăn cười hì hì leo lên xe, mùi bánh rán nhân hẹ, bánh trứng gà nháy mắt ô nhiễm toàn bộ không khí bên trong ô tô.

Minh Thiên lập tức nhíu mày: "Không được ăn sáng trên xe."

Ngồi ở hàng sau xe Bành Trình đang muốn tranh thủ thời gian ăn uống. Sáng nay hắn ta chưa ăn cơm, nếu cả đường đi không dừng lại mua cơm, hắn ta sẽ chết đói trên đường.

Nhưng Bành Trình còn chưa kịp nói năng gì, thì thấy Minh Thiên quay đầu liếc mình một cái.

Bành Trình thề, đó tuyệt đối là cái liếc mắt mang theo sát khí dày đặc.

Hắn ta mà dám ăn bánh rán nhân hẹ, giây tiếp theo Minh Thiên liền rút dao đâm chết hắn ta, hơn nữa sẽ né tránh camera theo dõi, hoàn mỹ lau sạch vết máu, ưu nhã băm xác, rồi ném xuống sông, không lưu lại bất kỳ dấu vết nào.

Não bổ ra một vạn cách chết, tình huống nào Minh Thiên cũng sẽ chạy thoát khỏi vòng lao lý, Bành Trình nuốt nước bọt, không dám nói một chữ.

Ô tô khởi động, Minh Thiên đánh tay lái ô tô. "Anh Tiểu Dịch tạm thời có việc ở công ty. Hiện tại tôi vòng qua công ty đón anh ấy. Giúp tôi báo với mọi người trong group, chúng ta sẽ đến trễ 15 phút."

"Ờ ờ, được, tôi biết rồi." Bành Trình lẩm bẩm.

10 phút sau.

Minh Thiên đến office building công ty Đỉnh Dịch đón Đoàn Dịch.

Đoàn Dịch chào hỏi Bành Trình, ngồi vào ghế phụ. Minh Thiên bắt đầu lái xe tới địa điểm hẹn.

"Mùi gì thế?" Đoàn Dịch hỏi.

Vì ăn cơm sáng, Bành Trình vạch mưu trong lòng: "Tôi mua nhiều món ăn sáng lắm, anh ăn không! Trường học tôi bán món bánh trứng gà siêu ngon! Tôi gọi thêm hai cái lạp xưởng!"

Đoàn Dịch gật đầu: "Được. Xin một cái. Tôi tăng ca từ 6 giờ sáng tới bây giờ, có hơi đói bụng."

Bành Trình liếc Minh Thiên. Minh Thiên từ kính chiếu hậu cau mày lạnh lùng nhìn hắn ta một cái.

Bành Trình lập tức tóm ống tay áo Đoàn Dịch: "Anh phải đồng ý bảo vệ tôi, tôi cho anh ăn liền. Hơn nữa anh phải đồng ý cho tôi ăn chung với anh! Tôi muốn ăn bánh rán nhân hẹ!"

"Muốn ăn thì ăn đi. Đâu cần tôi đồng ý?" Đoàn Dịch kinh ngạc hỏi hắn ta.

Bành Trình há mồm, đang định cáo trạng thì Minh Thiên mở miệng: "Anh Bành Trình, bữa sáng lạnh không tốt cho dạ dày, mau ăn đi."

Minh Thiên ngầm ra hiệu rõ ràng... ăn nhanh lên, cấm méc!

Bành Trình đắc ý dào dạt liếc hắn một cái, chia bánh trứng gà cho Đoàn Dịch, hạnh phúc mà gặm bánh rán nhân hẹ.

Minh Thiên nhìn ngứa hết cả mắt, nhăn chặt mày. "Cẩn thận đừng để rơi vãi!"

Bành Trình: "Chu choa anh Đoàn ơi, tôi nói cho anh nghe nè, vừa rồi tôi mới lên xe..."

Minh Thiên: "Không sao anh Bành, anh cứ ăn thoải mái. Không đủ tôi mua thêm cho anh ăn."

"Ha ha không cần không cần." Bành Trình sung sướng cực kỳ, nhìn qua kính chiếu hậu cho hắn một ánh mắt hàm ý sâu xa.

Hê hê, bạn học Tiểu Minh, ai bảo cậu tiêu chuẩn kép?

-Toàn Văn Hoàn-

17/08/2022 ~ 26/03/2024