Nha Tiền Yến

Chương 1: 1



Đêm tân hôn, phu quân chet bất đắc kỳ tử, ta trở thành kẻ tình nghi duy nhất.



Ta ôm bài vị của phu quân chạy thẳng đến Đại Lý Tự, giận dữ đánh lên trống đăng văn kêu oan.



Đại Lý Tự khanh mở cửa đứng đó, lời nói còn lạnh hơn cả mưa đêm:

“Bản quan nhất định sẽ tiếp nhận vụ án này, tẩu tẩu hà tất phải cầu xin?”



Trong lòng ta chợt run rẩy, ngẩng đầu trông lên đã thấy…



Sao Đại Lý Tự khanh và trượng phu đã chet của ta lại giống nhau như đúc?

La Sát Điểu.



1.



Ta bị chậu hoa từ trên trời rơi xuống đập trúng, xuyên về cổ đại, trong hình hài của tân nương mới cưới.



Khi tỉnh lại, mưa lớn ào ào, trên người tân nương lấm lem bùn đất. Ta đỡ lấy trán đau nhói, còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì đã bị một đám người bất ngờ xuất hiện vây kín. Bọn họ kéo ta vào từ đường, nói muốn dìm ta vào lồng heo bêu đầu thị chúng.



Lúc này, ký ức của nguyên chủ dần dần ùa về. Nàng tên là Yến Ngữ, mười chín tuổi, là bé gái mồ côi chăn dê ở ngoại thành.



Bùi Viễn, hai mươi bốn tuổi, là một quan viên trong thành Trường An.



Hai người không hề liên quan gì đến nhau, dù quăng tám cây sào cũng không tới, cuối cùng lại thành đôi chỉ vì một tên lang băm nói Yến Ngữ có số vượng phu.



Bùi Viễn trả tiền đủ, đương nhiên Yến Ngữ bị chủ tử đưa đi. Ngoại thành xa xôi, kiệu cưới đến nơi thì trời cũng đã tối, khách khứa ồn ào tấp nập. Ký ức của Yến Ngữ dừng lại ở cảnh nàng ngồi một mình trong tân phòng, mệt mỏi ngủ thiếp đi. Sau đó chính là hồn ta xuyên vào thể xác, ngã dưới chân tường, bị mọi người nhận định là hung thủ, chuẩn bị đưa đi trừng trị.

Tội danh lớn như vậy, ta không muốn mở màn với thành tích bị dìm c-h-ế-t trong lồng heo. Thế là ta theo ôm bài vị của trượng phu ma quỷ kia, bỏ chạy khỏi từ đường, lao vào màn mưa đêm, hướng thẳng về phía Đại Lý Tự.

Màn mưa xối xả. Giọt mưa theo vạt váy chảy xuống kẽ gạch, b.ắ.n tung bùn đất làm ướt cả giày tất. Sau lưng vang lên tiếng người đuổi rần rần, một đám gia đinh đang lùng sục truy bắt. Ta chạy, họ đuổi, chỉ mình ta là không có đường thoát. Ta chạy như điên trong màn mưa u tối, trông giống hệt một tân nương giữa đường bỏ trốn.

Trống đăng văn vang “bong bong”, ta ôm bài vị quỳ bò lên phía trước, khản giọng kêu gào:



“Đại nhân minh giám! Dân phụ gả cho phu quân hoàn toàn không miễn cưỡng, sao có thể giet chet chàng ngay trong đêm tân hôn được chứ?”



“Xin đại nhân rửa sạch oan khuất cho dân phụ, cũng cho phu quân dưới suối vàng một lời giải thích!”

Gia đinh đuổi kịp, lời chỉ trích còn dày hơn cả màn mưa:



“Chính ả đã g.i.ế.c lão gia! Ta đập trúng đầu con chim kia, trán nó chẳng phải bị nứt ra đó sao?”



“Ả là yêu tinh biến thành chim! Lão gia sao có thể cưới một bé gái mồ côi làm thê tử? Nhất định là ả dụ dỗ lão gia! Đồ hồ ly tinh!”

Mẹ nó, lúc thì chim tinh, lúc thì hồ ly, ta lợi hại như vậy còn để bị nhốt vào từ đường à?

Ta run cầm cập vì lạnh, định lên tiếng phản bác thì cửa lớn bỗng mở toang. Một đôi giày trắng lấm bùn bước qua ngưỡng cửa. Tiếng người từ trên đỉnh đầu truyền xuống như suối băng giá lạnh:



“Bản quan nhất định sẽ tiếp nhận vụ án này, tẩu tẩu hà tất phải cầu xin?”

Tẩu tẩu?



Ta ngẩng đầu nhìn về phía hắn… Trong tia chớp cùng tiếng sấm vang rền, người kia đầu buộc dải lụa trắng, người mặc tang phục, mày kiếm mắt sáng, vóc dáng cao gầy. Không phải chính là tên phu quân mà ta chỉ mới gặp đúng một lần đó sao?

Ta sợ đến mềm nhũn cả chân, loạng choạng một cái. Ta là giả yêu tinh nhưng thật sự thấy ma rồi!

Sau lưng, tiếng gia đinh như sóng vỗ dồn dập:



“Ả ta móc hai mắt lão gia khiến lão gia mất m.á.u mà chết, Bùi Nhị gia nhất định phải g.i.ế.c ả!”



“Nhốt ả vào lồng heo dìm c.h.ế.t đi, đừng để gây hại nhân gian nữa!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Cơn phẫn nộ của đám người càng lúc càng dữ dội, người kia cất giọng vang dội, át cả tiếng mưa cùng tiếng kêu gào:



“Không bàn chuyện yêu tà quỷ mị.”



“Thân là Đại Lý Tự khanh, bản quan nhất định sẽ cho người c.h.ế.t một lời giải thích chính đáng, dù cho người ấy là… huynh trưởng của bản quan.”

Hắn lạnh lùng nhìn ta, cúi người rút bài vị từ trong tay ta ra:



“Tẩu tẩu chỉ mới gặp huynh trưởng một lần, cần gì phải tỏ vẻ tình thâm nghĩa trọng?”

Không được! Không thể để hắn lấy mất bài vị! Không có bài vị trong tay, đám người kia sẽ xông lên giẫm đạp ta nát bấy!

Ta nhào tới giữ hắn lại, không ngờ đầu gối vừa trượt xuống đã đánh “rầm” một tiếng đập vào ngưỡng cửa, vừa vặn đập trúng vết thương trên trán. Hiện trường lập tức hỗn loạn như nồi cháo heo. Trước khi bất tỉnh, ta còn túm lấy vạt áo hắn diễn sâu:



“Đại nhân, xin ngài… tìm ra hung thủ…”

Cuối cùng hai mắt tối sầm, ta hoàn toàn mất đi ý thức.

Rất tốt, hiệu quả bi kịch đã lên đến đỉnh điểm.

2.

Dưới mái hiên màu than chì, chim én ríu rít hót vang. Ta chống trán đang ê ẩm mà tỉnh dậy từ trong thư phòng, vừa khéo đụng lúc Bùi tiểu thúc Bùi Nhai về phủ tra án. Ta chủ động xin góp một phần sức lực nhưng bị hắn cự tuyệt.

Không còn cách nào, ta chỉ đành ôm chặt bài vị của trượng phu c.h.ế.t oan, nước mắt đầm đìa mà khóc lóc thảm thiết như chó mất chủ, cuối cùng cũng đổi lại được cái gật đầu đồng ý lạnh nhạt của hắn.

Về đến Bùi phủ, rốt cuộc chúng ta cũng biết được đầu đuôi câu chuyện từ miệng quản gia.

Đêm tân hôn, Bùi Viễn uống say, lảo đảo tự mình quay về động phòng. Chỉ chừng một khắc sau, trong phòng bỗng vang lên tiếng hét thê lương của hắn. Mọi người xô cửa xông vào, chỉ thấy Bùi Viễn ngã lăn trong vũng máu, cả người bất động không hề nhúc nhích, hai mắt chỉ còn lại hai cái hốc mắt m.á.u me rợn người.

Tân nương không rõ tung tích nhưng trên bậu cửa sổ khi ấy lại xuất hiện một con chim đỏ thẫm vô cùng quỷ dị. Người gan to cầm ly rượu ném trúng đầu nó. Con chim kêu đau rồi lập tức bay đi, đám gia đinh lần theo dấu vết, cuối cùng phát hiện ra ta ngay dưới chân tường viện. Mà khi ấy, trán ta lại có một vết thương mới.

“Là chim La Sát! Trong truyện quái đàm mới ra của tiên sinh có kể về chuyện này!”



“Kiệu hoa đi ngang qua mộ phần, rước phải chim La Sát, chim chui vào kiệu, từ trong đó bước ra hai tân nương!”



“Tối qua lão gia còn nói, cưới một mà được những hai, lời to rồi!”

Quản gia bị thọt một chân, cứ quanh quẩn đi đi lại lại bên cạnh ta.



“Nhất định là ngươi đã hạ tà pháp mê hoặc hai mắt của lão gia nên bọn ta chỉ thấy có một tân nương!”

“Ồ.”



Ta uể oải đáp một tiếng, liếc nhìn Bùi Nhai. Được hắn gật đầu cho phép, ta bước vào phòng.

“Bị hạ thuốc rồi.”



Bùi Nhai lập tức đưa ra kết luận.

“Lưu Ung, đi kiểm tra lại đồ ăn thức uống của huynh trưởng đêm qua.”



Quản gia nghe vậy lại nói:



“Khi ấy động phòng chỉ có tân nương và tân lang, không còn ai…”

“Đi lục xem trong phòng có mật đạo không, một viên gạch cũng không được bỏ sót.”



Quản gia: “……”

“Không cần tìm nữa, là từ cửa sổ trèo ra ngoài.”



Ta gõ gõ khung cửa sổ, quay đầu nói.



“Ở đây có hai dấu chân, đại nhân lại đây xem đi.”

Bùi Nhai bước tới cúi người nhìn kỹ, sắc mặt có phần quái lạ. Quản gia thấy sắc mặt hắn khác thường thì cũng ghé lại nhìn, sau đó kêu ầm lên:



“Hai móng vuốt của chim, chắc chắn  là ngươi!”

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com