“Nếu ta là yêu quái thì đã mổ trụi cái miệng lắm lời của ngươi rồi, còn để ngươi đứng đây hò hét nữa sao?”
“Nhưng tối qua quả thật có một con…”
“Hai dấu chân này chiếm gần nửa ô cửa sổ nhỏ, tính ra chiều cao phải cỡ năm thước ba, tức khoảng một mét bảy, con chim đỏ mà ngươi thấy cao khoảng bao nhiêu?”
“Đại, đại khái không đến hai thước…”
“Vậy thì sao? Ngươi cảm thấy một con yêu quái sẽ tự ép mình ngồi co ro trên khung cửa sổ chỉ để mổ hai con mắt của tân lang à?”
Quản gia nghẹn lời, lại cố gắng tìm lý do để vớt vát:
“Ngươi là yêu quái, tự nhiên có thể biến hoá lớn nhỏ, có gì lạ đâu?”
“Nếu ta là yêu quái, mổ xong mắt hắn bay mất là xong, còn cố ý để lại dấu chân chờ ngươi tới bắt chắc?”
“Đủ rồi.”
Bùi Nhai mở miệng ngăn lại.
"Bên nào cũng cho mình là đúng, cũng không luận ra được kết quả, ra ngoài hết đi."
"Ta không ra!"
Ta bướng bỉnh cứng đầu, nhất quyết không nhường đường.
"Ta sẽ giúp ngươi phá án."
Vẻ mặt của Bùi Nhai vẫn bình tĩnh như thường, rõ ràng là không tin lời ta nói. Quản gia thì cười lạnh, còn cố ý trợn trắng mắt. Ta cũng trừng mắt lại với lão rồi tự mình phân tích:
"Kẻ kia mang giày có hình móng chim, hình dáng giày có thể thay đổi, nhưng chân thì không.”
“Bỏ qua mấy ngón chân kia, phần lòng bàn chân nếu là giày thì chí ít phải cỡ bốn mươi, bàn chân dài và rộng, phần áp sườn nghiêng ra ngoài, rõ ràng là dấu chân của nam nhân."
"Xét theo mức độ dẫm trên khung cửa sổ, bên trái sâu hơn bên phải, chứng tỏ trên vai trái hắn vác vật nặng, đại khái cỡ trọng lượng của một cô nương."
Ta cố ý nhấn mạnh hai chữ "cô nương", quản gia tức đến nỗi râu mép dựng đứng nhưng vẫn không phục. Ta nhìn quanh khung cửa sổ, vừa ngẩng đầu, quả nhiên lại có phát hiện mới:
"Đại nhân, xin hãy nhìn lên trên."
Trên khung cửa có một mảnh vải vụn màu đỏ hình tam giác bị mắc lại. Ta lấy ra bộ hỷ phục dính đầy bùn đất, phía sau có một vết rách hình tam giác ngược.
"Sáng nay ta vô tình nhìn kỹ hỷ phục, phát hiện chỗ thắt lưng có vết rách nên ta cố tình mang theo."
"Mảnh vải mắc ở cửa sổ chính là hình tam giác, còn lỗ rách trên hỷ phục lại là tam giác ngược, chứng tỏ khi ta ra khỏi cửa sổ trong khi mặt hướng vào trong phòng."
"Nếu ta tự mình trèo ra thì hai dấu chân lẽ ra phải hướng mũi vào trong, chứ không phải như hiện tại, mũi chân lại hướng ra ngoài."
Quản gia á khẩu. Bùi Nhai tháo mảnh vải xuống đối chiếu với vết rách trên hỷ phục của ta, xác nhận những lời ta nói quả không sai. Hắn có vẻ bất ngờ, nhìn ta trầm mặc một lúc rồi xoay người phân phó:
"Tìm tất cả người có đặc điểm phù hợp."
"Khoan đã, dấu chân trái lớn, chân phải nhỏ, rất có thể chân phải vì bệnh lâu năm mà teo lại, người đó có thể là bị thọt chân."
"Bị thọt?"
Bùi Nhai kéo dài hai chữ này, liếc mắt nhìn ta một cái rồi cả hai đồng loạt quay sang nhìn quản gia. Quản gia cúi đầu nhìn chân mình, hít một hơi khí lạnh:
"Không phải ta! Tuyệt đối không phải ta! Lúc đó ta bận rộn tiếp đãi khách khứa suốt, lấy đâu ra thời gian g.i.ế.c người?"
"Tiệc cưới đông đảo khách mời, không ai theo dõi ngươi từng giây từng phút."
"Ta, ta không có lý do gì để g.i.ế.c lão gia!"
Nói đến đây, quản gia bắt đầu nhập vai, hai chân mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất, ngửa mặt khóc than:
"Lão gia ơi, lúc người còn sống đối xử với ta tốt như thế, sao ta có thể nhẫn tâm hại người được? Ta lấy toàn tộc ta ra mà thề…"
"Đủ rồi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Bùi Nhai lạnh lùng ngắt lời.
"Huynh trưởng c.h.ế.t vì mất m.á.u quá nhiều, nhưng ngoài đôi mắt ra thì toàn thân không có bất kỳ vết thương nào khác."
"Đôi mắt là bộ phận yếu ớt nhưng không phải chỗ trí mạng. Nếu được cứu chữa kịp thời thì vẫn có thể giữ được mạng sống."
"Nhưng Bùi Nhị gia à, lúc chúng ta xông vào thì lão gia đã chet rồi mà."
"Đó chính là điểm đáng ngờ. Các ngươi là nghe thấy tiếng hét mới xông vào nhưng vừa vào thì thấy t.h.i t.h.ể huynh trưởng đã lạnh ngắt."
Quản gia toàn thân run rẩy:
"Là yêu… không đúng, là tiếng hét của nam nhân!"
Bùi Nhai gật đầu:
"Hung thủ nấp sau cửa sổ hét lớn, dụ các ngươi đến gần rồi trà trộn vào đám đông."
"Lúc đó khách mời đến quá đông, thêm một người hay bớt một người, e là sẽ không ai chú ý."
Quản gia như nắm được cọng rơm cứu mạng, quỳ gối bò lên phía trước vội vàng biện hộ:
"Bùi Nhị gia, Bùi Nhị gia! Lúc ấy lão nô canh giữ ở tiền sảnh, nghe thấy tiếng hét liền là người đầu tiên xông vào tân phòng, rất nhiều người đều thấy!"
Đám gia đinh bên ngoài cũng nhao nhao phụ họa, đồng loạt làm chứng cho quản gia. Ta khoanh tay nhìn lão:
"Xem ra ngươi không phải hung thủ, nhưng vì sao lúc nãy nhất định cắn chặt ta không buông?"
Quản gia dài giọng than thở:
"Ta chỉ là muốn giúp Bùi Nhị gia sớm ngày phá án thôi mà. Vốn sau khi lão gia thành thân, ta có thể lĩnh bạc hồi hương dưỡng lão, ai ngờ xảy ra chuyện đúng lúc này, ta… ta sợ…"
"Ồ, án chưa phá mà ngươi đã muốn rời đi nên định tùy tiện bắt bừa một người để kết án, lấy tiền thưởng rồi mau chóng về nhà chứ gì?"
"Nhưng mà con chim kia... thật sự rất kỳ bí mà..."
"Đủ rồi."
Bùi Nhai không biết đã lần thứ mấy cắt lời quản gia, thần sắc nghiêm nghị.
"Ngày ấy thành thân ta đang trực, chỉ cho người mang lễ mừng đến, khách khứa qua lại có ai bị tật ở chân, ngươi còn nhớ không?"
"Bẩm Nhị gia, trừ lão nô ra, chỉ có đầu bếp ở hậu viện là Trần Hiến và một người họ Chung chuyên gánh phân là bị què."
"Người gánh phân vào từ cửa sau, có xin nhà bếp nửa con cá rồi rời đi ngay."
"Trần Hiến thì đang nấu ăn ở nhà bếp, cũng có ra tiền viện hưởng bầu không khí vui mừng, lúc xông vào động phòng hắn cũng có mặt, vô cùng lớn gan, còn dám cầm ly rượu ném con chim kia."
Người gánh phân gọi là lão Chung, vợ mất sớm từ hồi thiếu niên, có một đứa con trai mười sáu tuổi đang học ở thư viện Thanh Gia. Y khoảng ba mươi hai, ba mươi ba tuổi, nếu không gù lưng thì cao cỡ năm thước hai, hôm đó đến rồi đi ngay.
Trần Hiến, ba mươi tuổi, cao năm thước ba, làm bếp ở Bùi phủ.
Gã có vợ có con, bản tính thật thà chất phác, bình thường cảm giác tồn tại rất thấp nên chẳng ai để ý tới.
Giờ cả hai người này đều không có mặt trong phủ, Bùi Nhai lập tức phái người đi tìm, sau khi dặn dò bảo vệ hiện trường thì trở về Đại Lý Tự. Ta cũng bám theo sát nút, mấy ngày nay cứ đi theo hắn như hình với bóng. Bùi Nhai liếc nhìn ta, trong nụ cười ẩn chứa sự dò xét, cũng chẳng thèm che giấu:
"Dựa vào dấu chân để nhận người, học được ở đâu thế?"
Nhắc đến chuyện này thì ta có hơi đắc ý. Ta ở hiện đại là truyền nhân của mã tung thuật chính hiệu, cực kỳ lợi hại. Nhưng bí mật này không tiện nói ra nên ta kiếm một cái cớ nghe hợp lý:
"Trước kia ta chăn dê cho gia chủ, nếu để mất một con là sẽ bị đánh tơi bời nên ta học cách lần theo dấu vết để tìm dê, lâu dần cũng biết cách tìm người."
Bùi Nhai gật đầu, tạm thời tin vậy. Hắn còn định hỏi thêm một câu thì một thuộc hạ vội vã chạy tới, lảo đảo suýt ngã:
"Tiểu Bùi đại nhân, lão Chung... c.h.ế.t rồi! Chính là hôm nay!"