Nha Tiền Yến

Chương 15



Bùi Nhai gỡ tay ta ra định rời đi, ta tiện tay kéo hắn lại, lôi cả người hắn ngã lên giường. Hắn khẽ rên một tiếng, đập trúng góc giường.

“Mau… giúp ta…”

Ta cởi lớp xiêm y ướt đẫm mồ hôi, lại bị hắn giữ c.h.ặ.t t.a.y lại.

“Tẩu tẩu không thể!”

Hai chữ đầu khiến ta tỉnh táo được chốc lát, ta cố gắng mở mắt nhìn khuôn mặt đáng c.h.ế.t kia, trong đầu lại bắt đầu ong ong.

“Thứ thuốc này độc c.h.ế.t ta mất, lại còn gặp cái bản mặt khốn kiếp của ngươi, mau giúp ta!”

Hắn ngẩn ra, tựa hồ không hiểu ta đang nói gì.

“Đã bái lạy thiên địa, bái cao đường, rồi ngươi mới buông tay nhân thế.”

“Giờ ta khó chịu thế này, ngươi không nên giúp ta một chút sao? Còn đứng ngây ra đó làm gì?”

Hắn lại muốn rời đi, ta đột ngột kéo hắn lại, tay chân khóa chặt lấy hắn, vênh mặt hất hàm sai khiến:

“Ta là thê tử của ngươi, ngươi có còn là nam nhân không hả?”

“Ta trúng thuốc rồi, phu thê viên phòng, hợp tình hợp lý!”

Hắn bị lời lẽ cuồng dại của ta dọa sợ đến mức run lên ba cái, đột nhiên mạnh mẽ gỡ tay ta ra.

“Khốn kiếp!”

Hắn bỏ mặc ta, cắm đầu chạy mất dạng. Ta còn đang tức tối thì hắn lại quay lại. Vừa đến liền bế bổng ta lên, đi thẳng ra ngoài. Ta thở phào:

“Ở đây luôn đi, không cần...”

“Ùm!”

Lời còn chưa dứt, cả người ta đã bị dìm vào làn nước lạnh băng. Nước lạnh ùng ục tràn vào miệng mũi, ta lập tức tỉnh táo lại. Sau gáy bị nhấc lên, cả người được kéo ra khỏi thùng nước.

“Rào!”

Trong khoảnh khắc, tựa như từ địa ngục về lại nhân gian.

“Tỉnh chưa?”

Ta vén mái tóc ướt sũng, người trước mắt dần trở nên rõ ràng.

Là Bùi Nhai.

Ta nhắm mắt hít sâu một hơi, lắc đầu:

“Chưa.”

Bùi Nhai dùng khăn tắm quấn lấy ta, trói như xác ướp rồi quẳng lên giường, buông màn giường xuống.

“Ta đi tìm một cô nương tới giúp ngươi.”

“Không được!”

Ta kéo tay áo hắn.

“Ta còn cần mặt mũi nữa chứ!”

Bùi Nhai buông tay ta ra, lấy ra một chiếc khăn tay, từ sau màn đưa vào:

“Vậy ngươi tự mình giải quyết đi, ta sẽ trông chừng.”

Hắn để lại đủ không gian và thời gian cho ta. Ta một mình trong màn, cắn khăn tay để không phát ra âm thanh dâm mị, thân thể vặn vẹo như rắn lột xác. Thi thoảng bật ra vài tiếng rên rỉ, Bùi Nhai đứng ngoài màn giả vờ điềm nhiên, chẳng biết lỗ tai hắn đã nghe vào bao nhiêu.

Quằn quại suốt mấy canh giờ, cuối cùng dược hiệu cũng tiêu tan, mồ hôi cũng khô cạn. Ta thở dốc ngồi dậy, cả người mềm nhũn. Bùi Nhai vén màn giường, bưng ấm trà tới, sắc mặt đỏ như ấm trà sôi.

“Tẩu tẩu còn...”

“Hắt xì!”

Bùi Nhai: “……”

“Đồ khốn! Cứ phải làm khổ ta thế này, suýt thì nghẹn chết!”

Bùi Nhai lặng lẽ chịu đựng, ánh mắt lảng tránh, thoắt cái đã chạy ra cửa.

“Tẩu tẩu bị nhiễm lạnh rồi, ta đi nấu nước nóng cho tẩu tẩu.”

“Vừa ngâm nước lạnh xong mà lại ngâm nước nóng, ngươi không sợ ngâm c.h.ế.t ta trong cảnh băng hỏa lưỡng trùng thiên à?”

“Này, Bùi Nhai—hắt xì!”

18.

Sau sự việc đó, Bùi Nhai cố tình tránh mặt ta, không dám đối diện cùng ta.

Chớp mắt một cái đã hai ba tháng trôi qua, mùa hè qua đi, mùa thu lại đến. Lũ chim én phải bay về phía nam, tiếng líu lo bên mái hiên dần dần biến mất. Ta lại cảm thấy cô đơn.

Lần đó rút dây động rừng, Đại Lý Tự đã dùng đủ mọi cách mà vẫn không thể bắt được bọn người trong chùa Vạn Phật. Một là không có bằng chứng, hai là không có nhân chứng. Chùa Vạn Phật lại là một ngôi chùa lớn của quốc gia, có người trong triều che chở.

Bọn họ đã cảnh giác hơn nhiều, Đại Lý Tự càng không thể tìm được chứng cứ.

Gió thu nổi lên, thời tiết bắt đầu trở lạnh. Ta vừa thăm Tiết phu nhân cùng con gái về, đang đi về phía Bùi phủ, trong đầu vẫn nghĩ đến chuyện ở chùa Vạn Phật. Phải làm sao đây? Việc của Tiết phu nhân không thể bỏ qua được.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

"Ồ, không phải là Yến phu nhân sao."

Ngẩng đầu lên, ta mới nhận ra mình đã đi đến trước cửa của Yên Vũ Lâu. Nữ tử quyến rũ đã tiếp đón ta hôm ấy, giờ đây đang tựa vào cửa, thỉnh thoảng khẽ phe phẩy quạt lụa trong tay. Nàng bước xuống bậc thềm, dùng quạt nâng cằm ta lên:

"Nô gia là Vi Nương, Yến phu nhân có muốn vào trong trò chuyện chút không?"

"Không phải nói Yên Vũ Lâu không cho nữ tử vào sao?"

"Nô gia sẽ tạo một trường hợp đặc biệt cho phu nhân."

"Vậy thì tốt, đi thôi."

Ta đi trước nàng một bước, bước đi vô cùng tiêu sái. Nàng mỉm cười, cũng đi theo vào. Nàng dẫn ta vào một phòng khách sang trọng, pha cho ta một chén trà thơm ngát. Vi Nương lại tiến gần ta, thấp giọng hỏi:

"Trà có ngon không?"

"Cũng được."

Vi Nương khẽ cười:

"Trà này là do Bùi đại nhân đưa tới."

Ta khựng lại một chút, nàng thấy được, liền tiến lại gần, che chiếc quạt khẽ nói:

"Là Bùi Viễn, Đại Bùi đại nhân, không phải tiểu Bùi đại nhân."

"Ồ."

Ta vô thức thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục thưởng thức trà:

"Trà ngon."

Nàng cố ý vén tóc lên, chiếc trâm cài vang lên những tiếng chuông nhỏ:

"Trâm cài này là Bùi đại nhân tặng."

Nàng lại vỗ vỗ xiêm y thoang thoảng huân hương:

"Xiêm y này cũng là Bùi đại nhân tặng."

Ta tiếp nhận lời nàng, đặt chén trà xuống, chắp tay nhìn nàng.

"Có chuyện gì thì nói thẳng."

"yến phu nhân muốn về sao?"

"Không muốn."

Vi Nương ngừng lại một chút rồi lại cười:

"Không sợ ta làm rùm beng lên, để mọi người biết được trượng phu đã khuất của phu nhân là người như thế nào sao?"

"Không sợ."

Ta chống cằm nhìn nàng.

"Nếu lời của ngươi truyền ra ngoài, thì người nên lo lắng phải là ngươi mới đúng, cẩn thận tiểu Bùi đại nhân tìm ngươi tính sổ."

Vi Nương bị ta nói đến im bặt một lúc lâu, ta tự nhiên thưởng trà. Cả hai im lặng một hồi, cuối cùng nàng lên tiếng, nói rõ mục đích:

"Nô gia muốn năm mươi lượng bạc."

"Ta không có tiền."

"Nô gia biết các ngươi đang điều tra chùa Vạn Phật, nô gia có thể giúp đỡ."

Bất ngờ thật đấy! Ta đặt chén trà xuống, nhìn về phía nàng, không thể thấy dấu hiệu nào cho thấy nàng đang giả dối.

"Ngươi giúp như thế nào? Nói nghe xem."

"Không vào hang hổ sao bắt được hổ con? Trong tay ta có nước cỏ Thuý Vân, ta sẽ để lại chứng cứ trên người bọn dâm tặc, lúc đó các ngươi chỉ cần ra tay bắt chúng là được."

"Ngẫm lại, tại sao bọn chúng lại ra tay với ngươi?"

"Bởi vì ngươi là quả phụ, bọn chúng biết dù ngươi không cẩn thận có thai thì cũng sẽ tìm cách phá bỏ, không dám công khai."

"Áp dụng lý lẽ vào người khác, bọn chúng muốn ra tay với đối tượng hẳn là những nữ tử đã lập gia đình."

"Bọn chúng biết, những phụ nhân dù biết mình không phải mơ, vẫn sẽ cố gắng giấu giếm trượng phu của mình."

"Dù dì thì đó cũng là nỗi ô nhục, nếu không có thai, vậy thì coi như chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì."

Nàng nhìn thấy nghi ngờ trong ánh mắt ta, cười nói:

"Ta à, đêm qua đã ở bên cạnh Tiểu Lục đại nhân một lát, hắn uống nhiều quá, nói ra những chuyện không nên nói cũng không có gì lạ."

Thằng nhóc này, còn nhỏ mà đã đến thanh lâu?

Về nhà ta nhất định phải dạy dỗ một trận mới được!

Ta định hỏi cho rõ ràng:

"Ngươi cũng thiếu bạc sao?"

"Phu nhân chỉ cần nói cần hay không, ta làm việc ngài trả tiền, tiền đến đúng chỗ thì việc cũng hoàn thành, nói lý do cho ngài cũng không sao."

"Được rồi, việc xong rồi đừng nói là năm mươi lượng, ta sẽ cho ngươi một trăm lượng bạc, đủ để ngươi tiêu xài!"


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com