Nha Tiền Yến

Chương 14



“Có thể là bị hạ thuốc mê, xem ra không phải hành động trong phút chốc; lại là hai ba tên cùng một lúc, chỉ sợ không phải chỉ một lần này.”

“Việc này có điều kỳ quặc, Đại Lý Tự tất sẽ tra rõ, Tiết phu nhân cứ yên tâm.”

Tiết phu nhân khẽ gật đầu, lắp bắp nói:

“Ta đã mất trượng phu, lại biết đây là chuyện đáng xấu hổ, cầu xin phu nhân…”

“Chúng ta đều là người đã mất người trụ cột trong gia đình, ta sẽ không nói ra đâu.”

Ta kéo Trần Thiến Nhàn đến gần, xoa đầu nàng:

“Mẹ có bảo bảo rồi, em phải chăm sóc mẹ thật tốt, nhớ kỹ, chuyện này không được nói với ai đâu đấy.”

Giao phó xong xuôi, ta lập tức đến chùa Vạn Phật. Hai vị hoàng tử ở chùa Vạn Phật, chỉ là lễ Phật thôi cũng bày ra trận thế lớn như vậy, cứ như sợ thiên hạ không biết họ đang vì dân cầu phúc.

Bùi Nhai và Lục Thanh đã thay quan phục, đứng bên cạnh Nhị hoàng tử Lý Tắc. Còn Tam hoàng tử Lý Kiền ngốc nghếch ngu ngơ kia, bên người chỉ có một vị “mưu sĩ” phe phẩy quạt lông.

Hai phe đối lập, rõ ràng rành mạch.

Ta đứng trong đám người vây xem hơn nửa canh giờ, rốt cuộc bọn họ cũng tản đi. Không hiểu vì sao, Tam hoàng tử ngốc nghếch kia đột nhiên dừng bước, quay đầu nhìn về phía ta đang đứng, còn ngốc nghếch nở nụ cười từ phía xa.

Ta không để tâm, thu lại ánh mắt tìm kiếm Bùi Nhai, thấy hắn vừa ra khỏi cửa liền nhẹ bước bám theo. Bùi Nhai tránh ta:

“Tẩu tẩu có chuyện gì?”

“Trước kia nào thấy ngươi né tránh ta như vậy, gần đây bị làm sao thế?”

Bùi Nhai không để ý đến ta.

“Còn giận ta sao?”

Bùi Nhai tiếp tục bước về phía trước.

“Trách ta đưa ngươi vào Yên Vũ Lâu?”

Bùi Nhai càng đi nhanh hơn nữa.

“Không ngờ ngươi lại thuộc kiểu thanh tâm quả dục.”

Nắm tay Bùi Nhai siết chặt.

“Không phải thanh tâm quả dục? Vậy là trong lòng đã có cô nương yêu thích?”

Bùi Nhai lập tức dừng bước.

Đoán trúng rồi?

Ta do dự mở miệng:

“Vừa ý cô nương nhà ai rồi? Trưởng tẩu như mẹ, tẩu tẩu có thể làm chủ cho ngươi.”

Bùi Nhai nghiến răng nghiến lợi:

“Không có!”

Hắn bước xuống bậc thềm, ta gọi với theo bóng lưng hắn:

“Nếu đã không có, vậy giúp tẩu tẩu một chuyện có được không?”

Bùi Nhai quay đầu nhìn ta một cái.

“Giả làm phu thê với tẩu tẩu một lần, ngươi có bằng lòng không?”

Chân mày hắn khẽ nhúc nhích, vẫn không lên tiếng.

“Ngươi không đi, vậy ta tìm Lục Thanh.”

Ta xoay người định đi, Bùi Nhai đột nhiên nhanh bước đuổi theo, nắm lấy tay ta:

“Hắn còn nhỏ tuổi, đứng bên cạnh ngươi dễ bị người ta nghi ngờ, vẫn là ta đi thì hơn.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Không đợi ta nói thêm lời nào, Bùi Nhai đã cứng rắn kéo ta quay về, còn không quên buông một câu:

“Sau này ít tìm hắn thôi, có việc gì thì tìm ta.”

17.

Chạng vạng, ánh tà dương dần tắt, chim én mỏi cánh bay về tổ.

Ta búi tóc thật chỉnh tề, cùng Bùi Nhai lần nữa đến bái Phật tại chùa Vạn Phật. Tượng Phật cũ kỹ, chỉ nhờ ánh sáng hoàng hôn mà phủ được chút sắc vàng óng ánh. Ngẩng đầu nhìn lên, tơ nhện giăng đầy khắp nơi; cúi xuống thì bụi phủ đầy nền đất.

Ngày ngày đều có không ít người đến dâng hương, tiền hương hỏa không hề ít, chùa Vạn Phật chẳng có lý gì lại hoang phế đến vậy. Ta nhìn về phía án hương, phát hiện rương gỗ quyên tiền vẫn còn lớp sơn mới tinh, hiển nhiên là thường xuyên có người động vào. Đã lấy hết tiền đồng ra, cớ sao không dùng để tu sửa lại mái ngói đình viện?

Đang nghĩ ngợi, bỗng có mấy tiểu hòa thượng bước tới tiếp đón. Ta đưa mắt ra hiệu cho Bùi Nhai, khẽ giơ tay áo ho khan vài tiếng. Bùi Nhai hiểu ý, lập tức đỡ lấy ta tiến lên, nói:

“Chúng ta từ nơi xa tới, muốn cin một chén nước cải bẹ xanh tại chùa Vạn Phật, phu nhân ho dữ dội quá.”

Ta cố tình nắm c.h.ặ.t t.a.y Bùi Nhai, mười ngón tay đan chặt vào nhau.

Tay Bùi Nhai hơi run lên. Ta siết rất chặt, lại làm bộ ho khan mấy tiếng, làm ra vẻ suy yếu:

“Ta còn muốn đến điện Tống Sinh nương nương cầu con, nghe nói chùa Vạn Phật linh thiêng lắm.”

Hoà thượng hơi khom người:

“Điện Tống Sinh nương nương ở bên này, mời.”

“Giờ giới nghiêm sắp tới, nếu hai vị không kịp trở về, có thể nghỉ lại trong chùa.”

Cầu còn không được!

Ta chắp tay làm lễ, khiêm nhường nói:

“Làm phiền rồi.”

Trong 《Đệ Bất Ngữ》 có ghi chép chuyện về chùa Vạn Phật:

Có mấy người vào cốc không người mà khấn nguyện, suốt trăm năm cốc không hồi đáp. Cho đến một ngày, một mục đồng lớn tiếng cất cao giọng trong cốc, cốc bỗng mở ra, vạn Phật hiện giữa ánh sáng. Chính là cái gọi là thành tâm ắt sẽ linh nghiệm, đó là nguồn gốc của chùa Vạn Phật..

Mọi chuyện vốn bình thường, cho đến khi sắp vào phòng dành cho khách…

“Phu nhân, nếu muốn cầu con cái, phòng cho khách chỉ có thể một mình ngài ở lại, Tống Sinh nương nương chỉ gặp riêng ngài mà thôi.”

Ta lập tức cảm thấy không ổn:

“Phu quân không thể vào sao?”

“Để tỏ rõ tấm lòng chân thành, chỉ có thể một mình phu nhân vào, lão gia nghỉ tạm ở khách phòng bên cạnh là được.”

Ta nhìn về phía Bùi Nhai, trong lòng thấp thỏm bất an. Bùi Nhai vỗ nhẹ lên tay ta an ủi, đáp:

“Được, ta dặn dò phu nhân thêm vài câu, sư phụ vất vả rồi, xin cứ đi trước.”

Hoà thượng mỉm cười khó đoán, lập tức rời đi. Bùi Nhai đảo mắt nhìn quanh, hạ giọng căn dặn:

“Chỉ đi quanh phòng một vòng, chúng ta tìm cơ hội lập tức rời khỏi đây.”

Ta gật đầu, bước vào trong, khép cửa lại. Phòng không lớn, vừa vào là nhìn không sót thứ gì, thoạt trông không có gì khác thường.

Trời dần tối, ta ngó qua án thư. Có một cây nến mới tinh cùng nửa cây đã dùng dở. Ta suy nghĩ một chút, bèn đốt cây nến đã dùng. Lúc ngọn lửa bùng lên, mùi hương lạ lẫm tức thì xộc thẳng vào mũi, ta lập tức choáng váng đầu óc.

Chết tiệt, đã đề phòng nước cải bẹ xanh, thế mà bọn chúng còn có thể dùng chiêu khác!

Có kẻ đã đoán được dự liệu của ta trước! Ta vội vàng thổi tắt nến, lảo đảo chạy ra ngoài, đẩy cửa, nhào thẳng vào lòng Bùi Nhai.

“Đi ra ngoài... Mau ra ngoài…”

Toàn thân ta nóng rực, ý thức cũng dần trở nên mơ hồ. Chỉ cảm thấy mình bị người nào đó bế ngang lên, hắn ôm ta đi xuống mấy chục bậc thềm. Hơi thở của Bùi Nhai dần dần trở nên dồn dập, không biết đã đá văng bao nhiêu cánh cửa. Cuối cùng, ta bị đặt lên một chiếc giường, tay còn đang nắm chặt vạt áo hắn.

Vẫn rất nóng.

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com