Hoà thượng thực sự rất cứng miệng, không chịu nói ra nguyên nhân sự việc, có lẽ vì tin rằng chủ nhân của bọn họ chắc chắn sẽ cứu người ra ngoài.
Bùi Nhai bận bịu công vụ đến tối tăm mặt mày, chẳng có thời gian để ý đến ta. Cũng không sao, ta đi tìm Vi Nương uống rượu. Mới mở cửa, mùi hương ngào ngạt đã lan tràn.
Ta che mũi lại:
"Khá lắm, ngươi muốn câu dẫn ta à?"
Vi Nương khoác áo choàng tắm, chân trần bước ra từ sau bình phong:
"Phía sau bình phong này có một hầm chứa đá nhỏ, cần ta lấy mấy viên đá lạnh cho ngươi giải nhiệt không?"
"Không cần đâu."
Ta đặt một trăm lượng bạc lên bàn.
"Một trăm lượng! Nói được làm được."
Vi Nương duyên dáng bước tới, cất bạc vào túi, nhìn ta mà như cười như không:
"Lần sau có chuyện như thế này, ngươi cũng có thể tìm ta."
Ta ngẩn người:
"Một trăm lượng bạc không đủ cho ngươi dùng sao? Không phải ngươi đang tiết kiệm tiền để chuộc thân à?"
"Chuộc thân rồi ta sẽ đi đâu về đâu? Đi đến Đại Lý Tự các ngươi à?"
"Không phải là không thể, ngươi có thể khai thác khả năng của mình, giống như ta, chẳng phải cũng trở thành nhân viên ngoài biên chế hay sao?"
Vi Nương lắc đầu:
"Thôi, ta không nghĩ đến việc rời khỏi Yên Vũ Lâu."
"Vậy ngươi đột nhiên cần năm mươi lượng bạc làm gì?"
Vi Nương làm mặt quỷ với ta:
"Muốn biết sao? Vậy trước tiên ngươi phải nói cho ta biết, một vở kịch ở Đại Lý Tự, ngươi diễn như thế nào?"
"Chuyện này đơn giản thôi."
Ta rót một ly rượu, nói một cách tự tin.
"Chứng cứ của ngươi thực ra đã đầy đủ rồi, chỉ sợ bọn họ sống c.h.ế.t không chịu thay đổi lời khai."
"Đứa bé này là sinh non, không thể để nó bị thương, nên lúc đó ta đã lén đ.â.m vào đầu ngón tay mình."
"Ta bỏ phèn chua vào trong nước, dù m.á.u của lợn hay của chó có rơi xuống cũng có thể hòa lẫn vào nhau."
"Nếu bọn họ không thẹn với lương tâm, nhất định sẽ nghi ngờ do nước như Hoàn Hoàn, chứ không phải vì trong tình huống khẩn cấp mà đổ lỗi cho nhau."
"Chúng ta kết nối chứng cứ xác thực của mình và những lời nói thật trong lúc bối rối của bọn họ, không phải sẽ cho ra một bằng chứng rõ ràng không thể chối cãi sao?"
Vi Nương liên tục vỗ tay:
"Xoay vòng vòng, bội phục! Nhưng Hoàn Hoàn là ai?"
"Là một người trong nghề."
Ta chống cằm, nhướn mày.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Bây giờ có thể nói cho ta biết ngươi dùng một trăm lượng bạc làm gì rồi chứ?"
"Để chữa bệnh cho Thuý Nương."
Vi Nương thở dài một hơi.
"Thuý Nương mắc bệnh hoa liễu, bị đuổi ra ngoài rồi."
Thuý Nương là bạn thân thiết của Vi Nương, thân thiết đến mức nào ư?
Lần đầu Vi Nương tiếp khách, nàng không tình nguyện, chạy trốn ra ngoài cầu cứu. Thuý Nương khiến cho nàng an tâm, thay nàng tiếp khách. Lần đầu Vi Nương lên sân khấu biểu diễn, đàn sai một nốt, bị khách mắng chửi. Tú bà muốn phạt nàng, Thuý Nương dùng lời lẽ nhẹ nhàng khuyên can, dùng số bạc nàng tích cóp được để thay Vi Nương đỡ phạt.
Lần đầu Vi Nương bị khách vô lý quấy rối, Thuý Nương đứng ra hòa giải. Nàng chuyển sự chú ý của khách sang mình, thay Vi Nương chịu đựng một đêm vất vả. Lần này rồi lại lần khác, cho đến khi thời gian trôi qua như nước chảy, sắc đẹp của Thuý Nương đã như đóa hoa tàn úa. Vi Nương buộc phải chấp nhận quy tắc của Yên Vũ Lâu, dần dần độc lập.
Nàng cũng có thể giúp đỡ Thuý Nương, dùng tiền mình kiếm được nuôi dưỡng nàng khi dung nhan dần tàn phai. Nhưng bất hạnh làm sao, Thuý Nương không may mắc bệnh hoa liễu, bị đuổi ra khỏi Yên Vũ Lâu. Tất cả số tiền nàng có đều bị tú bà giữ lại, không còn đồng bạc nào trong người.
Vi Nương vội vã tìm người, chọn một thiếu gia nhà giàu, thuê một ngôi nhà nhỏ cho Thuý Nương dưỡng bệnh. Nhưng thiếu gia làm sao có thể quan tâm đến một kỹ nữ mắc bệnh hoa liễu, bệnh tình của nàng kéo dài mãi không khỏi. Vi Nương hết đường xoay sở, trong lúc tuyệt vọng gặp được Bùi Nhai và ta đang điều tra vụ án.
Bùi Nhai và Bùi Viễn có chung một khuôn mặt, lại nghe hắn gọi ta là "tẩu tẩu," trong lòng Vi Nương nảy ra một ý định.
"Những chuyện sau này, ngươi cũng biết rồi."
Ánh mắt Vi Nương lộ rõ ưu tư.
"Một trăm lượng đủ để mời một danh y chữa bệnh cho Thuý Nương rồi, nếu cần điều trị lâu dài cũng không phải lo."
Ta không đành lòng, lại rút ra vài nén bạc vụn đưa cho nàng:
"Ngươi phải nói sớm với ta chứ, nói rồi ta sẽ giúp nàng."
Vi Nương đẩy bạc vụn của ta trả lại:
"Trừ khi là tiền ta tự tay kiếm được, còn không, ta cũng không đành lòng."
"Làm nghề này bị người xem thường là chuyện tất yếu, nếu ngươi cứ bố thí như thế thì ta sẽ coi như ngươi khinh thường ta."
Ta ngượng ngùng nhận lấy:
"Ta không có ý đó, chỉ cảm thấy ngươi rất nghĩa khí."
"Nô gia biết lòng tốt của phu nhân, nhưng một Yên Vũ Lâu như vậy, đâu phải chỉ một mình phu nhân có thể cứu vớt được?"
"Không ai muốn phải nằm dưới thân nam nhân cầu lấy sự yêu thích của họ, nhưng bước vào con đường này rồi, ngoài việc tiếp tục bước đi, chúng ta không còn lựa chọn nào khác."
"Vậy nên phu nhân à, đời sống khó khăn như thế, ngươi giúp đỡ cũng chỉ có thể giải quyết được nhất thời mà thôi."
"Ngươi cứ để chúng ta tự lo liệu chuyện của mình đi."
Trong lòng ta không khỏi cảm thấy khó chịu, nhưng cũng biết phản bác nàng là không tôn trọng nàng. Ta nâng chén rượu kính nàng:
"Nào, ta kính ngươi! Uống cạn chén này, chúng ta coi như bạn bè."
Vi Nương không hề nể tình mà "chê cười" ta:
"Phu nhân nào lại làm bạn với kỹ nữ? Hơn nữa lại là tình nhân của phu quân đã mất."
Ta vỗ vỗ ngực:
"Ở trong thành Trường An không có, vậy thì ta sẽ làm người đầu tiên."
Nàng cười cười, cùng ta uống rượu trò chuyện, không say không về. Ngập trong vàng son lộng lẫy, cười đùa thoải mái đến quên cả đất trời.
Đêm ấy rượu say như chết, ta hoàn toàn không thể ngờ rằng, tai họa ngoài ý muốn sẽ sớm ập đến với nàng.