Trước trận tuyết đầu tiên của Trường An, Vi Nương đã mất tích. Không chỉ có nàng mà mấy trấn nhỏ lân cận cũng có không ít nữ tử cùng những bé gái bặt vô âm tín. Người nhà đến báo quan, nhưng trong Hộ bộ lại không tra ra được thông tin hộ tịch của những người ấy.
Bấy nhiêu người như thể bốc hơi khỏi nhân gian, sự tình này quả thật vô cùng quái lạ.
Mùa đông tới, tổ chim én trống không.
Phòng của Vi Nương cũng trống không.
Dấu chân trong phòng nàng hỗn loạn, ta mất mấy ngày mấy đêm đo đạc tra xét nhưng vẫn không thu hoạch được gì. Tựa như nàng biến mất trong căn phòng này mà chẳng để lại chút dấu vết nào.
"Bay trên trời, bơi dưới nước, âm thầm sót lại trong miếu chùa.
Điện không lời, pháo hoa lâu, hồn ma chẳng cần u sầu."
“Bay trên trời” là Chim La Sát.
“Bơi dưới nước” là Giếng Đồng Tử.
“Âm thầm sót lại trong miếu chùa” chính là chùa Vạn Phật.
“Pháo hoa lâu” tức là thanh lâu, thanh lâu ở Trường An không hề ít, Bùi Nhai cũng từng phái người giới nghiêm.
Thế nhưng hiện giờ cũng khó lòng phòng bị, lại bắt đầu ồn ào vụ án mất tích. Dạo gần đây án mất tích quá nhiều, nhân lực không đủ, trong Đại Lý Tự chỉ có ta là còn kiên trì tìm kiếm Vi Nương.
Nhị hoàng tử Lý Tắc cũng đã hạ lệnh điều tra triệt để nhưng mấy tháng trôi qua cũng chẳng có tiến triển gì. Cuối cùng, cái gọi là “Điện Không Lời” rốt cuộc là nơi nào đây?
Toàn thành Trường An không một ai từng nghe qua cái tên ấy. Ta từ nhà của Tiết phu nhân đi ra, cúi đầu bước trên đường tuyết, rét đến run rẩy. Hoàn toàn chẳng hay có điều gì khác thường trên con đường này. Mãi đến khi chạm mặt hai người đang đi ngược chiều. Một người tay cầm quạt lông vũ, nheo mắt đánh giá ta:
“Phu nhân một mình bước giữa trời tuyết lạnh giá, chẳng hay có điều gì phiền muộn?”
Ta chợt hoàn hồn, cười gượng, né sang một bên. Người kia lại chắn trước mặt ta.
“Không có gì không có gì.”
Kẻ ấy phe phẩy quạt lông vũ, vẻ mặt nghiêm trọng:
“Phu nhân thật khéo đùa, bần đạo thấy ấn đường của phu nhân u ám, e rằng có chuyện chẳng lành sắp xảy ra.”
Ta bối rối đáp bừa:
“Trận gió tuyết này tới bất ngờ, ta không mang theo dù, chẳng phải là gió tuyết quấn thân rồi sao?”
Hắn cười đến trơ tráo:
“Khách phương xa khó mà thích ứng, chẳng bằng tìm một nơi an ổn mà ở, chớ để tâm đến chuyện hồng trần.”
Ta khựng lại, đầu bỗng ù vang:
“Ngươi nói cái gì?”
Bên cạnh hắn là một tên ngốc con nhà địa chủ trông có chút quen mắt, cầm lấy tượng đất trên sạp, quơ quơ trước mặt người nọ:
“Xem này, chim La Sát!”
Người kia mỉm cười ôn hoà, vỗ nhẹ mu bàn tay hắn:
“Đây là chim én nhỏ.”
Tên ngốc tiến lại trước mặt ta, cúi đầu quan sát một lúc:
“Ngươi là chim én nhỏ sao?”
Ta bị hắn dọa lùi lại một bước, tiện miệng đáp:
“Gọi ta là Phương Từ cũng được.”
“Ồ~”
Hắn kéo dài một tiếng, xoay đầu lại mỉm cười với người kia.
“Biến nàng thành chim én nhỏ, có được không?”
Ta lập tức dựng hết cả tóc gáy, lùi lại hai bước. Trong đầu vang vọng câu nói của Trần Thiến Nhàn:
“Bọn họ còn dọa ta, nói muốn bắt ta làm thành chim La Sát, như vậy chơi mới vui.”
Lại có người từ phía sau níu lấy cánh tay ta, ta giật mình quay đầu lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tà áo xanh trắng, dù đỏ che tuyết, chính là Bùi Nhai. Hắn sải hai bước đến trước mặt ta, khép dù lại, hơi khom người thi lễ với hai người kia:
“Hạ quan bái kiến Tam hoàng tử điện hạ.”
Ta bị dọa đến suýt đứng không vững, vội nắm lấy eo Bùi Nhai mới có thể gượng người dậy. Toàn thân Bùi Nhai khẽ run, cắn răng đứng chắn trước mặt ta, ngăn tầm mắt Tam hoàng tử bọn họ.
“Gia quyến của hạ quan thất lễ, không biết điện hạ đang tuần phố, vô tình mạo phạm, hạ quan xin thay nàng tạ tội.”
“Kẻ không biết thì không có tội. Điện hạ vui chơi cùng dân chúng, sao lại là người chấp nhặt những chuyện nhỏ thế được? Hai vị đứng lên đi.”
Vui chơi’? Vui chơi cái gì vậy chứ?
Người đứng cạnh Tam hoàng tử lên tiếng, Bùi Nhai nghiêng đầu siết c.h.ặ.t t.a.y ta, ra hiệu chớ nói năng bừa bãi.
“Tạ điện hạ.”
“Tiểu Bùi đại nhân không ở Đại Lý Tự trực, ra ngoài làm gì vậy?”
“Dạo gần đây người mất tích đều là nữ tử cùng những đứa bé, hạ quan không yên tâm để người nhà lẻ loi một mình nên ra đón nàng.”
“Ồ.”
Người cầm quạt lông vũ khẽ thở dài một tiếng như đã hiểu.
“Đã là người nhà của quan viên, hẳn sẽ không có kẻ nào không có mắt mà đến bắt người đi đâu?”
Bùi Nhai hơi gật đầu, không đáp lại. Tam hoàng tử Lý Kiền kéo tay áo người bên cạnh:
“Lưu Duẫn, đi thôi? Chúng ta còn phải đến chùa Vạn Phật.”
“Được, chúng ta đi. Gặp lại hai vị sau.”
Bọn họ sánh vai rời đi. Ta vẫn không dám ngẩng đầu. Vừa rồi hình như Tam hoàng tử rất có hứng thú với ta, ánh mắt tò mò không rời, như thể muốn m.ổ b.ụ.n.g ta ra xem bên trong có gì. Cảm giác rùng mình trên người còn chưa tan hết, Bùi Nhai đã nắm tay ta, bước nhanh về hướng Bùi phủ.
“Sao ngươi lại chạy ra phố vậy?”
Ta lật đật bước từng bước, không đuổi kịp hắn:
“Ta thăm Tiết phu nhân về, định tìm Trần Thiến Nhàn về nhà nên mới đến chỗ náo nhiệt nhất mà.”
Chưa dứt lời, phía trước đã có tiếng gọi trong trẻo vang lên:
“Phu nhân… Yến phu nhân…”
Trần Thiến Nhàn lon ton chạy tới, nàng mặc một chiếc áo lụa tay rộng của người lớn, tà áo quét trên mặt đất kéo theo một dải tuyết đọng đầy bùn đất bẩn. Lòng ta chợt trầm xuống, chiếc áo tay rộng này... rất quen mắt. Trần Thiến Nhàn dang tay nhào đến ôm ta một cái thật chặt:
“Yến phu nhân, người xem xiêm y này có đẹp không, mẹ có thích không?”
Ta quan sát nàng từ đầu đến chân, kéo nàng xoay một vòng. Xác nhận đúng là chiếc áo tay rộng bằng lụa mà trước kia Vi Nương từng khoe với ta là quà Bùi Viễn tặng. Ta lập tức siết chặt cánh tay nàng:
“Thiến Nhàn, xiêm y này muội lấy từ đâu ra?”
“Trên người một đại tỷ tỷ phía dưới chân thành đó.”