Nha Tiền Yến

Chương 25



Tam hoàng tử đưa tay cứu giúp:

"Ngươi g.i.ế.c Bùi Viễn, ta sẽ đưa một khoản tiền lớn, đủ để ngươi chữa bệnh cho đứa trẻ."

Con cái là điểm yếu của cha mẹ, Trần Hiến không còn đường lui nên đã đồng ý ngay lập tức. Có lẽ vì lương tâm cắn rứt, hắn đã g.i.ế.c Bùi Viễn, định tiết lộ mọi chuyện với Bùi Nhai, bèn đến Đại Lý Tự tìm hắn. Không may chính là lúc ấy Bùi Nhai lại đang ở nhà lão Chung. Càng không may hơn, người hắn gặp phải lại là nội gián Lưu Ung.

Trước khi đưa hắn vào ngục, Lưu Ung đã âm thầm dùng vợ con uy hiếp, buộc hắn phải treo cổ tự tử trong ngục. Chúng g.i.ế.c Bùi Viễn để có thể tự do hành động trong việc thi hành án tử, không cần lo lắng đề phòng khi giữ lại mạng sống của tử tù.

Phạm nhân phạm tội tử hình đã giữ được mạng sống dưới thanh đao của đao phủ nhưng lại bị đưa vào một địa ngục trần gian khác. Nụ cười trên môi Tam hoàng tử không che giấu được:

"Vậy có điểm nào khiến ngươi nghi ngờ có người đứng sau Trần Hiến không?"

"Bùi Nhai là sau khi đến thăm, ta là khi cuốn tiểu thuyết xuất hiện."

"Không biết chữ, cũng không biết viết thư hoà ly, sao lại xem cái gọi là 'Đệ bất ngữ' làm gì?"

Hắn cố ý hỏi lại:

"Vậy người ném cuốn tiểu thuyết ấy là ai?"

"Nam, khoảng hai mươi tuổi, lại ở trong Đại Lý Tự, bây giờ nghĩ lại, ngoài Lưu Ung ra, ta cũng không nghĩ ra ai là người thích hợp."

Lý Kiền khẽ gật đầu:

"Tiếp tục đi."

Lý Kiền sai người mê hoặc Chung Lang, g.i.ế.c đi những kẻ bắt nạt hắn là Lâm Phân và Uông Minh. Vụ án này trực tiếp dẫn đến việc hai người cha của các học trò từ quan rời bỏ chốn quan trường. Tuy nhiên, ta cũng cảm thấy kỳ lạ, tại sao hai người cha ấy lại không kiên trì đến cùng? Đó là con cái của họ mà.

"Con cái nhà quan nhiều lắm, c.h.ế.t đi hai đứa con vợ lẽ không được sủng ái, cho một cái cảnh cáo là đủ rồi."

Không trách được hai đứa trẻ nhà quan này lại có tâm lý lệch lạc, ức h.i.ế.p Chung Lang đến cùng, hóa ra là ở nhà bị bắt nạt, bản thân thì quay sang trút giận lên bạn học.

Cái gì gọi là mạng người như cỏ rác?

Vẻ mặt khốn kiếp của Lý Kiền đã cụ thể hóa cụm từ này.

Lễ bộ quản lý nghi lễ tại chùa Vạn Phật đã đẩy người của Lý Kiền lên, tiện cho việc chiếm đoạt tiền phúng điếu nhang đèn. Xung quanh "Đệ bất ngữ" tạo ra hai vụ án, cũng là để dọa nạt dân chúng trong thành Trường An.

Học trò ở thư viện Thanh Gia từng nói gặp phải những chuyện xui xẻo này, có thể đến chùa Vạn Phật dâng một quan tiền cầu bình an. Qua ba năm, chùa Vạn Phật sẽ thu được rất nhiều tiền đồng, có thể đúc ra rất nhiều vũ khí. Nhưng những đồng tiền này không thể kéo dài lâu, nếu không xảy ra chuyện của Tiết phu nhân, Lý Kiền chắc chắn sẽ tìm cách khác.

Lúc đó, thương vong nhất định sẽ càng thảm khốc, Đại Lý Tự lần này cũng coi như đã ngăn chặn kế hoạch của hắn ngay giữa chừng. Lý Kiền vỗ tay một cách châm biếm:

"Thông minh, tác phẩm văn nghệ không thiếu, tiếp tục đi."

Bọn họ bắt các tội phạm bị xử án tử, biến họ thành người cá, thành chó, thành gấu nâu, thành sói cho các quan chức quyền quý mặc sức chơi đùa. Nhưng mỗi năm số lượng tội phạm bị xử án tử không đủ, nhu cầu lớn hơn cung ứng thì phải làm sao? Vậy thì trực tiếp bắt người sống trong dương gian đến để làm trò vui đùa.

Ép Hộ bộ Thượng Thư từ quan, cài người của mình vào là để xóa bỏ tên tuổi của từng người trong dương gian, khiến quan viên Đại Lý Tự không thể ra tay điều tra. Liên quan đến vụ án của Hoàng tử, trừ khi muốn tìm đường c.h.ế.t thì không ai dám liều mạng tố cáo cả.

Năm ngoái, Lục Tri bị biến thành sói. Năm nay, dưới thân Vi Nương có vết chỉ khâu, xem ra sẽ bị họ biến thành "người cá". Ta nhìn vào mắt Lý Kiền, không tìm thấy chút nhân tính nào.

"Ngươi đã xem qua Đệ bất ngữ."

"Đúng."

"Ngươi đã đến thời đại của ta."

"Đúng."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

"Ngươi đã đến thời đại của ta, tại sao còn đối xử như vậy với dân chúng?"

"Chính vì nguyên nhân ấy nên ta mới phải làm như vậy!"

Lý Kiền đứng bật dậy, bắt đầu một bài diễn thuyết dài dòng.

"Ta rơi xuống nước rồi lạc vào cái thời đại đó, trở thành một tầng lớp bình dân."

"Không có cẩm y ngọc thực, không có đám người hầu hạ vây quanh."

"Ta bị cha đánh đòn, bị mẹ mắng chửi, cúi đầu nhìn xuống từ nóc một tòa nhà hoang, thấy tất cả chúng sinh đều bé nhỏ như con kiến."

Lý Kiền giang rộng hai tay, ánh mắt cuồng loạn dâng trào:

"Mẫu phi là biểu muọi của phụ hoàng, kết hôn cận huyết, sinh ra ta là một đứa ngốc như vậy."

"Ta rõ ràng là người vô hại nhất, chỉ vì mẫu phi muốn lợi dụng ta để nắm quyền trong triều, ta bị đẩy vào vòng xoáy tranh quyền đoạt lợi, bị Lý Tắc nhắm vào."

"Ta không làm gì sai trái cả! Hắn lại sai người đẩy ta xuống hồ, muốn lấy mạng ta!"

"Ta đến được thời đại của các ngươi, mới biết làm Hoàng tử là điều may mắn đến thế nào."

"Ta đã quay lại, không còn ngốc nghếch như xưa nữa, vậy thì nhất định phải đứng ở vị trí cao nhất, đùa nghịch đám kiến cỏ trong lòng bàn tay!"

"Đệ bất ngữ, đế bất ngữ, bản vương còn chưa lên tiếng, lũ tiểu dân các ngươi không có quyền mở miệng với bản vương!"

Lý Kiền vung vẩy thứ gì đó trong không khí, đôi mắt đỏ ngầu, vẻ mặt hung ác:

"Ngày mà ta xuyên trở về, dưới lầu có một bé gái cao ráo, xinh đẹp, ta đã đẩy chậu hoa trên bệ cửa sổ xuống."

Hắn quay lại, nhẹ nhàng mở miệng bên tai ta:

"Bang."

"Một tiếng nhẹ như vậy, đã lấy đi mạng sống của nàng ta, kẻ ở vị trí cao g.i.ế.c được loài kiến, chỉ trong một cái nháy mắt, thật là sảng khoái!"

Con mẹ nó, kẻ khiến ta xuyên không lại đang ở nơi này! Ta giáng mạnh vài cái bạt tai về phía hắn.

"Ngươi đúng là đồ khốn nạn! Chuyến này ta xuyên không vô ích!"

Lý Kiền nắm lấy tay ta, trong mắt hắn hiện lên sự điên cuồng:

"Thời đại này cũng không phải là nơi ngươi nên đến, tiểu cô nương à."

Hắn kéo tóc ta, lôi ta đi vài mét rồi đột ngột vén rèm lên, siết chặt gáy ta ép nhìn xuống dưới lầu:

“Bản vương đã đối xử với ngươi nhân từ như thế, ngươi nhìn bọn chúng xem!"

Giữa anh đèn rực rỡ trong đại điện, đang diễn ra giao dịch đen tối nhất trên thế gian. Những con chim đỏ thẫm to lớn đứng thẳng với mỏ nhọn và đôi cánh to. Những đứa trẻ mất đi tứ chi, bị nhốt trong giếng đá. Cả người trần truồng với khuôn mặt tươi cười như Phật.

Lý Kiền thì thầm bên tai ta:

"Chim la sát, giếng đồng tử, chùa Vạn Phật..."

"Tất cả đều là câu chuyện trong 'Đệ bất ngữ', bản vương biến những câu chuyện này thành hiện thực, rất mới mẻ có đúng không?"

Ta gần như muốn nôn nhưng bị Lý Kiền giữ chặt đầu, chuyển hướng sang một bên. Một nàng tiên cá với thân trên trần truồng, thân dưới là đuôi cá. Một con khỉvới bộ lông đen nhánh, chỉ còn lại mỗi khuôn mặt trắng toát. Một thiếu nữ trong bình hoa. Còn có cả một con sói đã bị lột da, xương cốt lồi hẳn ra.

Ta mở to mắt, tim đập không thể kiểm soát. Con sói phát ra tiếng rên đau đớn trước khi chết, nhịp tim làm mọi suy nghĩ của ta đình trệ, mồ hôi lạnh không ngừng túa ra.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com