Nha Tiền Yến

Chương 24



Bùi Nhai thu lại vẻ ngốc nghếch, làm ra vẻ nghiêm túc gật đầu:



“Hoàng thượng sủng ái Nhị hoàng tử, Tam hoàng tử muốn tạo phản, nói như vậy cũng hợp lý.”



“Bọn họ không có tiền đồng tu sửa chùa miếu, lại cần lấy tiền, tất phải cho hòa thượng chút lợi lộc.”



“Cái lợi đó chính là để họ giải quyết nhu cầu sinh lý, liền xúi giục họ chuyên chọn phụ nhân đã thành gia lập thất để hạ thủ.”

Bùi Nhai gật đầu:



“Cũng có lý.”

“Bọn họ dụ dỗ Chung Lang sát hại Lâm Phân và Uông Minh là để răn đe hai vị Lễ bộ và Hộ bộ thượng thư.”



“Ngươi xem, bức đến nỗi hai vị đại nhân kia đều cáo quan nhường lại vị trí cả rồi, đúng không?”

“Đúng.”

“Việc Lễ Bộ quản thăm viếng trong chùa Vạn Phật, tạo điều kiện cho Tam hoàng tử thu tiền đồng.”



“Hộ bộ thì dễ xóa hộ tịch của những người mất tích, khiến Đại Lý Tự không tra ra được manh mối, có lý hay không?”

“Có.”

“Còn về ca ca ngươi…”

Ta ngẫm nghĩ giây lát.



“Lục Tri vốn đã phải chết, vậy mà vẫn còn sống, mà ca ca ngươi lại là giám trảm quan, ta nghi ngờ…”

Ta ngẩng đầu nhìn Bùi Nhai, ánh mắt hắn cũng dừng trên mặt ta, dần dần trở nên sáng tỏ.

“Ý nàng là…”

“Lưu Duãn nói Tam hoàng tử muốn gặp ta. Thế nên ngươi yên tâm, ta không c.h.ế.t được.”

Ta cười nhẹ, nhưng giờ phút này chắc hẳn nụ cười của ta trông rất khó coi.

“Ta không những không chết, có khi còn gặp được cố nhân.”



“Người của Yên Vũ Lâu nói Vi Nương mất tích trong phòng của nàng ấy, nhưng cuối cùng chúng ta lại phát hiện nàng ở ngoài thành.”



“Trong phòng nàng ấy, ngươi phải điều tra thật kỹ, xem có địa đạo bí mật nào không.”

Ánh mắt Bùi Nhai trở nên kiên định:



“Ta hiểu rồi.”



“Lưu Ung và Diêu A Đào là người của Tam hoàng tử, chuyên phụ trách dẫn dắt dư luận, kích động lòng dân, dồn ta vào chỗ chết.”

"Chắc hẳn cái tên Thúy Chuỷ là do Lưu Ung để lộ ra, những hòa thượng này chắc chắn là do Lưu Ung tìm cơ hội đầu độc g.i.ế.c c.h.ế.t để bịt miệng."

"Nhất định phải bắt được hai người này, hỏi được bao nhiêu thì hỏi."

"Hiểu rồi."

"Lưu Ung và Diêu A Đào có thể biết Điện Bất Ngữ là nơi nào."

"Ta sẽ thẩm vấn bọn họ."

"Được rồi, ta nói xong rồi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Ta vòng tay qua cổ hắn, nhẹ nhàng cắn một cái lên môi hắn.

"Đêm nay, làm xong việc chính đã."

Bùi Nhai lại ngượng ngùng lùi lại một bước:

"A Ngữ."

"Ta đã vào hang cọp rồi, trước khi đi, ngươi không định phục vụ ta một chút sao?"

"Những tội danh của một nữ nhân hư hỏng ta đều chịu hết cả rồi, đã muốn tìm kiếm kích thích thì phải làm cho trọn vẹn!"

Đột nhiên ta đẩy hắn một cái, đè hắn ở lên giường.

"Không tuân thủ quy tắc, hiện giờ chúng ta như vậy, ngươi đừng vội đùn đẩy trách nhiệm."

Ta cúi xuống chặn môi hắn, trên giường trằn trọc không ngừng. Bùi Nhai đẩy ta ra, đờ đẫn một lát rồi lại ôm chặt lấy ta. Âm thanh bên tai đè nén nỗi đau:

"Chúng ta nghĩ cách khác đi, không đi nữa có được không?"

Ta lắc đầu, mũi tên đã căng trên dây, tôi không thể chạy trốn. Ta là bé gái mồ côi, cũng là hồn ma cô độc. Không ai thích hợp hơn ta để xâm nhập vào doanh trại kẻ thù.

Bé gái mồ côi dù có c.h.ế.t đi cũng chẳng ai buồn thương tiếc.

Hồn ma, ta đã c.h.ế.t một lần rồi, c.h.ế.t thêm lần nữa có làm sao?

"Nếu xong chuyện, chàng mau chóng cưới ta, không thì nhớ rửa sạch tiếng xấu, cả đời này chúng ta gắn bó cùng nhau!"

Tôi cắn chặt một hơi vào gáy Bùi Nhai, hắn lật người, đè ta dưới thân. Nhiệt độ cơ thể dần dần tăng lên, hòa cùng tiếng thở gấp khiến tai ta nóng ran, hắn đưa ta lên tới đỉnh.

Đầu váng mắt hoa, ta khẽ mở mắt, giường lắc lư không ngừng, rèm đỏ trên đầu khẽ tung bay. Ta mệt mỏi đến mức toàn thân mềm nhũn nhưng vẫn không quên cắn chặt vành tai hắn:

"Bùi Nhai, chàng nhất định phải đến cứu ta."

Chấp hành án tử ngay cửa chợ, pháp trường hỗn loạn quá mức, trứng gà, lá rau bay ngợp trời. Giữa tiếng mắng chửi, ta nghe thấy tiếng khóc của Trần Thiến Nhàn. Lách qua đám đông, ta nhìn thấy Tiết phu nhân cùng hai nữ nhi của nàng đến đưa tiễn ta đoạn đường cuối cùng.

Ta mỉm cười với họ, muốn nói với họ rằng ta sẽ không chết. Đến giờ hành hình, đao phủ bắt đầu nâng đao. Ta nhìn chằm chằm vào lưỡi d.a.o rơi xuống nhưng lại thấy một tấm vải trắng cao vút trước mặt, lập tức ngăn cách ta với đám đông xem vây xem xử án.

Đao phủ đảo ngược lưỡi dao, sống d.a.o đập vào cổ ta, mặt đất dưới chân ta bỗng nhiên thụp xuống.

Bụp!

Ta ngã xuống hầm dưới bàn hành hình, m.á.u gà văng tứ phía.

Dự đoán của ta không sai, xử trảm nhưng thật ra sẽ không chết.

Cổ ta vô cùng đau nhức, ngay lập tức mất đi cảm giác.

29.

Ta mở mắt, trước mắt là hàng trăm ngọn đèn thủy tinh lấp lánh, sáng đến chói mắt. Đây có vẻ là một căn phòng riêng biệt nào đó, hương thơm nhẹ nhàng khiến người ta cảm thấy choáng váng, tấm màn lụa nhẹ nhàng lướt qua má ta. Ta ngồi dậy, ngẩng đầu lên thì thấy một người đang ôm ngực, từ trên cao nhìn xuống ta.

"Thức dậy rồi à? Phương Từ phu nhân."

Ta đứng dậy, xoa xoa chân, nhìn từ trên xuống dưới:

"Tam hoàng tử?"

"Là ta."

Lý Kiền không có vẻ ngốc nghếch chút nào, mỉm cười rồi ra hiệu mời ta ngồi.

"Ngồi đi."

Ta không khách sáo, lập tức ngồi xuống.

"Có chuyện gì thì nói nhanh đi, có rắm cũng mau đánh.”

Lý Kiền không bận tâm đến sự vô lễ của ta:

"Ta thích phu nhân thẳng thắn như vậy."

Lý Kiền nghịch ngợm nắp chén trà, làm bộ tao nhã:

"Phu nhân có muốn đoán xem kế hoạch của ta không?"

Cũng chẳng có gì đặc biệt, chỉ là muốn nổi loạn thôi, có gì mà phải đoán? Nổi loạn cần quân lực, cũng cần sự ủng hộ của những người quyền quý. Vậy làm thế nào để lấy lòng và thu phục những quyền quý này? Tam hoàng tử có cách riêng của mình.

Trần Thiến Nhàn từng nói, dù có bắt được con chim xinh đẹp nào thì cũng chẳng thể bán được nữa. Bởi vì giới quyền quý nghĩ rằng chơi chim đã chán rồi, giờ họ muốn chơi chim làm từ người.

Người đến từ đâu? Người đến từ những phạm nhân chịu án tử hình đã mất đi thân phận.

"Nhân ngư" thoát ra khỏi cảnh ngục tù, bị Trần Thiến Nhàn phát hiện. Chúng đã ném Trần Thiến Nhàn vách núi, may mắn là nàng vẫn sống sót. Đứa trẻ vì vết thương nhiễm trùng mà sốt cao, cha của đứa trẻ vừa vặn là tôi tớ của giám trảm quan.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com