Sau khi vật lộn với Lý Kiền, ta bị thương, trẹo chân rồi. Ta lê từng bước đi vào trong đường hầm, đường hầm ngày càng hẹp, càng lúc càng tối tăm, càng ngột ngạt.
Mỗi khi bước đến ngõ cụt, ta giơ tay nhẹ gõ, lại xuất hiện một con đường sống khác. Ta từ chạy chuyển thành đi bộ, từ đi bộ chuyển thành bò, cuối cùng mở được tấm đá xanh trên đầu. Ngẩng đầu thấy đèn hành lang lắc lư, tuyết trắng hòa quyện, chiếu xuống một lớp ánh sáng vàng nhạt.
Tường trắng ngói đen, góc mái có tổ chim én phủ đầy tuyết, ta gắng sức bò đến cửa sau của Đại Lý Tự. Bậc thang nơi ta thường ngồi, vẫn thường ngẩng đầu nhìn chim én bay qua lượn lại. Cảm giác như ta đã bị ngột ngạt đến hoa mắt chóng mặt, bò ra ngoài thì tuyết cũng đã phủ đầy người.
Cúi đầu nhìn xuống, trời ạ, đây không phải tấm đá xanh mà ta hay giẫ lên mỗi khi nhìn chim én sao? Ta vội vàng gõ cửa viện, giọng khản đặc:
"Bùi Nhai! Bùi Nhai mở cửa!"
Tiếng ồn trong sân viện càng lúc càng lớn, người canh cửa mở cửa, kinh ngạc hét lên một tiếng, ngã ngửa ra sau ngất lịm. Ta không để ý đến hắn, vẫn vừa bò vừa lết vào thư phòng của Bùi Nhai.
Trong thư phòng ánh nến lay động, Bùi Nhai đã đứng bên ngoài thư phòng. Khi nhìn thấy ta, hắn ngây người vài giây, cho đến khi ta lao vào vòng tay hắn, hắn mới phản ứng lại.
"Nàng, nàng từ đâu ra?"
Ta đưa chứng cứ cho hắn:
"Hậu viện Đại Lý Tự... đường hầm... Điện Bất Ngữ..."
Ta mất quá nhiều máu, cuối cùng không chịu nổi mà ngất xỉu.
32
Có chứng cứ, lại có ta làm nhân chứng. Một bộ phận của Đại Lý Tự thẩm tra xử lý không đủ uy tín, ít nhất cũng phải có tam tư cùng hội thẩm chứ?
Trong giấc mơ, ta cứ đợi mình tỉnh lại, nhưng khi tỉnh dậy toàn thân bị trói, bị vứt ở góc tối trong căn phòng.
Mẹ kiếp, đây là chỗ quái quỷ gì vậy? Rượu đột ngột phun thẳng vào mặt ta, ta hoảng hốt hít vào một hơi, bị rượu làm nghẹn đến mức ho khan vài tiếng. Không phải ta đã thoát ra ngoài rồi sao?
Lý Kiền cười lạnh với ta.
"Ngay cả khi bản vương thua, cũng muốn kéo người c.h.ế.t cùng!"
Hắn cũng uống rượu, loạng choạng đứng trước mặt ta:
"Đây là cửa vào Điện Bất Ngữ, nếu đốt cháy nó, toàn bộ Điện Bất Ngữ sẽ bị hủy diệt."
"Những người cá, sói lông, gấu đen, tất cả đều là đồ chôn cùng bản vương!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ta nhìn quanh bốn phía, nào là đàn tranh, trầm hương, rèm châu xa hoa.
Đây là phòng của Vi Nương. Cái cửa hầm mà hắn nói, chính là giường của Vi Nương. Tấm ván giường trống trải, tối đen không thấy đáy như thể vẫn vang vọng tiếng của quỷ khóc sói gào. Hèn gì ta không tìm được dấu vết bất thường!
Hóa ra là Vi Nương lên giường nghỉ ngơi, bọn chúng điều khiển cơ quan dưới giường, lập tức nuốt chửng Vi Nương. Nàng thực sự biến mất trong căn phòng này.
Bên ngoài phòng vẫn vang lên từng trận ồn ào, nghe bước chân có lẽ là một đội thị vệ đang nhanh chóng tiến lại gần. Không sợ phản diện nói nhiều, chỉ sợ phản diện hành động nhanh chóng. Chưa kịp để người dẫn đầu đá tung cửa, tay hắn đã ném một cây đuốc khiến cả căn phòng lập tức chìm trong biển lửa.
Đúng là bất ngờ không kịp chống đỡ. Có lẽ trong giây phút sinh tử, một tia sáng lóe lên trong đầu ta. Vi Nương từng nói, sau bức bình phong trong phòng có một kho lạnh nhỏ. Ta đánh cược, lập tức đ.â.m đầu vào bức bình phong, đụng phải một thùng tắm.
Cơ quan vang lên từng tiếng khởi động, kho lạnh lập tức mở ra. Hơi nước và sức nóng hòa quyện, ta vội vã bò vào kho lạnh giống như con rắn đang lột xác. Tiếng cười điên cuồng của Lý Kiền chui vào tai, ta ngẩng đầu thấy lửa cháy lan đầy người hắn, hắn đứng giữa biển lửa không chịu ngã xuống. Nhưng ngã hay không cũng không còn quan trọng.
Có người một cước đá hắn văng ra, lao về phía ta. Toàn thân ướt sũng, nước nhỏ giọt xuống người ta tanh tách. Ta chưa kịp nhìn rõ người trước mặt, bỗng một thùng nước đá đổ ầm ầm lên người ta. Ta run lên mấy cái, thân thể nhẹ bẫng, bị người kia bế lên.
Chống lại làn khói hun đến mờ mắt, ta gắng gượng mở mắt, quả nhiên là Bùi Nhai.
"A Ngữ."
Hắn nhấc ta lên cao hơn một chút.
"Ta đưa nàng ra ngoài."
33.
Đại Lý Tự nghiêm khắc tra khảo Lưu Ung và Diêu A Đào, đồng thời cử các nhân tài cơ giáp tìm kiếm kỹ lưỡng trong phòng của Vi Nương, lại có một đội bí mật thăm dò hang động trên vách núi ở ngoài thành.
Diêu A Đào không chịu nổi hình phạt, đã tiết lộ địa chỉ của Điện Bất Ngữ, Lưu Ung cũng thừa nhận là đã theo lệnh của Lý Kiền g.i.ế.c hại một số hoà thượng có liên quan.
Trong khi đó, một đường hầm trong phòng của Vi Nương đã được phát hiện, tiếc là cơ quan nằm ở trong hầm, người bên ngoài không thể mở được, đây cũng là lý do khiến những người không chuyên như chúng ta không thể tìm thấy dấu vết.
Bùi Nhai báo cáo với Nhị Hoàng Tử, tỉ mỉ bài binh bố trận, để tránh biến cố phát sinh, ba đội quân tấn công cùng lúc vào Điện Bất Ngữ trong đêm khuya.
Vào lúc chuẩn bị lên đường, bỗng nghe thấy tiếng cửa hậu viện vang lên, đúng lúc này ta mang theo chứng cứ trở lại. Bùi Nhai lấy bản đồ của Bất Ngữ Điện ra, cử người tìm ra tất cả các lối vào, phá huỷ Điện Bất Ngữ tới tận gốc rễ. Bọn họ đã giải cứu những người dân mất đi thân phận, bắt giữ được không ít quan quyền.
Ngày hôm sau, tam tư liên danh dâng tấu, Nhị Hoàng Tử Lý Tắc đích thân tấn công phủ Tam Hoàng Tử. Các chuyên gia cơ giáp phá được cơ quan, tìm thấy kho vũ khí bí mật trong phủ của hắn. Đao kiếm thương kích đều có đủ cả, bảo hắn không có ý đồ tạo phản thì ai tin?
Toàn bộ đảng của Tam Hoàng Tử đều bị bắt, Lưu Duẫn đang lẩn trốn cũng bị bắt trở lại. Lưu Duẫn không cần phải dùng quạt lông nữa, dưới sự tra tấn nghiêm khắc, đôi tay của hắn cũng tự nhiên biến thành quạt. Hắn kể về hết mọi kế hoạch của Lý Kiền, còn tiết lộ rằng tai họa của Vi Nương bắt nguồn từ Lý Tắc.
Bởi vì Lý Tắc là ân khách của Vi Nương, Tam Hoàng Tử không thể động đến hắn, đương nhiên sẽ trút giận lên tình nhân của hắn. Dù sao thì đối với Lý Kiền mà nói, nàng cũng chỉ là một kỹ nữ mà thôi.
Khi Bùi Nhai bận rộn vì việc này, ta là nhân chứng quan trọng nhất lại đang trong trạng thái hôn mê. Hắn đưa ta đến y quán dưỡng thương, để Lục Thanh chăm sóc.
Lý Kiền thất bại, cùng đường bí lối, hắn xông vào y quán đánh ngất Lục Thanh, kéo ta dậy, đi đường tắt đưa ta tới phòng của Vi Nương. Bùi Nhai quay lại, lần theo dấu giày Lý Tắc để lại, từng bước truy đuổi đến Yên Vũ Lâu.
Không tồi, ngây ngốc với ta một thời gian, hắn cũng đã học được chân truyền của ta rồi!