Tất cả những điều này là Bùi Nhai kể lại cho ta khi ta còn nằm trên giường bệnh.
Khi ấy mọi chuyện đã ổn thoả, tuyết cũng tan chảy. Chim én cũng bay về rồi.
Dân chúng bị hại quá nhiều, ta chỉ cho các đại phu cách tinh chế penicillin, cố gắng hết sức mình, còn lại cứ để ông trời định đoạt vậy.
May mắn thay, đa số dân chúng đã được cứu. Nước tuyết dưới chân cầu thang đã tan từ lâu, cành cây bắt đầu mọc xa những đọt xanh tươi mơn mởn. Đàn chim én bay qua, vẽ lên nền trời một làn khói xuân nhạt.
Ta và Bùi Nhai đến viếng mộ Vi Nương, thấy một nữ nhân hơn ba mươi tuổi đang đứng trước mộ.
“Cô là Thúy Nương?”
“Phải.”
Khuôn mặt trắng trẻo, phong thái vẫn còn đó, bệnh tình của nàng đã tốt lên nhiều rồi.
“Cô chính là Yến Ngữ phải không?”
“Ôi, Vi Nương đã từng nhắc đến ta sao?”
Thuý Nương gật đầu. Bùi Nhai nhìn chằm chằm vào nàng, trong ánh mắt không che giấu được sự dò xét. Ta kéo tay áo của hắn:
“Chàng thích sao?”
Bùi Nhai hít sâu một hơi, quay mặt đi, trên mặt vẫn giữ nụ cười:
“Cô là vũ cơ trong phủ của Nhị hoàng tử điện hạ?”
Thuý Nương gật đầu:
“Là thiếp khuyên Nhị hoàng tử điều tra án, dù sao cũng vì Vi Nương, nếu vô tình khiến tiểu Bùi đại nhân thêm gánh nặng, vậy thì thiếp xin lỗi ngài.”
“Không cần thiết phải xin lỗi, nghe nói cô nương còn giúp Nhị hoàng tử quản lý sổ sách, từ khi cô nương đến, hiệu quả làm việc của phòng thu chi tăng lên rất nhiều.”
“Tiểu Bùi đại nhân quá khen.”
Ta chen lời hỏi trước Bùi Nhai:
“Hiện giờ cô còn ở trong tư thất của hắn sao?”
“Ngày mai sẽ rời đi.”
“Có muốn đến Bùi phủ không? Phòng thu chi ở Bùi phủ thiếu người.”
“A Ngữ…”
“Nếu phu nhân có thể tiếp nhận, ta nhất định sẽ làm hết sức mình.”
“Cứ tin tưởng ta như vậy sao?”
“Vi Nương nói Yến phu nhân là người đáng tin.”
“A…”
“Cứ quyết định như vậy đi, ngày mai bắt đầu, thời gian thực tập một tháng, nếu làm tốt sẽ chuyển chính thức vào tháng sau.”
Bùi Nhai: “……”
Thuý Nương cúi người hành lễ với ta:
“Cảm ơn phu nhân đã thunhận.”
Bùi Nhai bất đắc dĩ, kéo ta đi trên đườngnhỏ:
“Vậy ngày mai cô nương đến sớm một chút, ta và A Ngữ phải đi nơi khác, không làm phiền nữa.”
“Lão gia phu quân, thiếp không tiễn nữa.”
“Hả? Hắn không phải là lão…”
“Đi thôi, mộ của Chung Lang còn chưa quét, nếu không mau lên một chút, cổng thành đóng lại là chúng ta không về được nữa đâu.”
Chung Lang nghĩ rằng mình đã g.i.ế.c được Lý Kiền, khi giúp ta che chắn thì lại bị Lý Kiền tấn công bất ngờ. Hắn không đánh lại Lý Kiền, bị hắn c.ắ.t c.ổ họng, đây là lời khai của Lưu Duẫn khi đã bị bắt.
Khi ta phát hiện ra hắn, hắn đang co quắp lại thành một đống, bị chôn vùi ở cửa đường hầm, ngăn cản bước chân quan binh của Nhị Hoàng tử Ta đã kiểm tra kỹ bản đồ của Điện Bất Ngữ, không có đường hầm nào dẫn tới Đại Lý Tự. Con đường ta thoát ra là do Chung Lang cẩn thận đào từng chút một.
Ta đặt con đã được chế biến kỹ lưỡng lên mộ của hắn:
"Thật ra bản tính của ngươi không xấu, sau này mỗi năm, ta sẽ chế biến cá cho ngươi ăn."
Ánh nắng chiều tắt dần sau núi, phản chiếu lên những rặng mây đỏ, giống như tấm khăn voan che mặt của cô dâu mới cưới, lặng lẽ ẩn mình sau dãy núi. Chiều yên tĩnh và đẹp đến lạ, ta và Bùi Nhai cùng nhau trở về, gặp được Tiết phu nhân và hai đứa trẻ đang bái lạy trượng phu đã mất.
Trần Thiến Nhàn cầm theo bộ quần áo mới may, phủ lên nấm mộ cao. Nàng cười ngây ngô, lời nói cũng thật ngốc nghếch:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Cha ơi, chờ cha tỉnh lại, nhớ mặc bộ quần áo mẹ làm cho cha nhé, Thiến Nhàn bán chim nhỏ đổi lấy tiền mua quần áo cho cha, Thiến Nhàn có giỏi không?"
Quay đầu lại, nàng trông thấy ta, giang hai tay chạy tới:
"Yến phu nhân mau tới đây, Phù Phù cười rồi này!"
Tiết phu nhân ôm đứa trẻ đến, quả thật đứa trẻ đang cười với chúng ta. Nàng cúi người hành lễ.
"Trước đây ta không biết phu quân mình g.i.ế.c huynh trưởng của đại nhân, ta thay mặt phu quân đã khuất đền tội với đại nhân."
Bùi Nhai đỡ nàng đứng lên:
"Thủ phạm thực sự đã c.h.ế.t rồi, ta cũng đã báo thù cho huynh trưởng, Tiết phu nhân xin hãy yên tâm."
Chủ đề nặng nề này không thích hợp để nói nhiều, ta ôm đứa trẻ trong tay Tiết phu nhân rồi chơi đùa cùng nó.
"Đứa bé tên là gì?"
"Trần Phù."
"Thừa hưởng dung mạo của mẹ, đứa trẻ này từ nhỏ đã là một mỹ nhân."
Ánh mắt của Tiết phu nhân lướt qua giữa ta và Bùi Nhai một lát rồi cười nói:
"Yến phu nhân thích trẻ con, có thể tự sinh một đứa."
Ta ngẩn người, quay đầu lại đối diện với ánh mắt của Bùi Nhai. Gương mặt Bùi Nhai lập tức ửng đỏ như hai rặng mây hồng.
"Luật quốc gia không cấm nữ tử tái giá, nếu hai người đều dành tình cảm cho nhau, sao lại không chịu mở lòng?"
Đã cùng nhau nằm trên cùng một giường hai đêm rồi, đừng nói đến việc mở lòng, chúng ta đã chân thành thẳng thắn với nhau rồi. Tiết phu nhân cười, ôm Trần Phù quay về.
"Hai vị cứ suy nghĩ kỹ càng."
Lần đầu tiên bị người thứ ba phát hiện tâm sự, cảm giác nóng bừng như lửa cháy lan khắp cơ thể. Ta cảm thấy ngượng ngùng, vòng qua Bùi Nhai, chạy nhanh về phía cổng thành.
Ánh nắng chiều dần khuất sau núi, tiếng chuông chùa Vạn Phật vang lên. Ta dừng bước quay lại, không biết là đang nhìn về phía Bùi Nhai đang chạy đuổi theo trong ánh hoàng hôn, hay là nhìn đến ba mẹ con đang dẫn nhau ra về.
"Mau quay lại đi, nếu cổng thành đóng lại, chúng ta ai cũng không về được nhà!"
34.
Bùi phủ, đêm Giao thừa.
Bùi Nhai mời ta đến lầu các của phủ để xem pháo hoa. Ta gõ cửa, không có ai trả lời, liền đẩy cửa đi vào.
Trên tường, trên bàn, giấy vẽ bay tán loạn. Ta lật từng tờ giấy lên xem.
Kiểu búi tóc mây, váy lụa có hình chim én trên sắc xanh đậm.
Mỗi một trang giấy đều là ta.
"Tiệc mùa xuân, một chén rượu xanh, hát một lần, lại bái ba nguyện."
Ta quay đầu nhìn về phía hắn đứng ngoài cửa, ngọn đèn dầu toả ra ánh sáng mờ mịt mà ấm áp, hắn không còn đáng sợ như lần đầu gặp gỡ.
"Ổ chim yến ở Đại lý tự, ta chuyển về thư phòng rồi."
Hắn ám chỉ với ta rằng ta sẽ từ ngoài hệ thể chế tiến vào trong hệ thể chế, đây là điều ta đáng nhận được!
Hắn bước đến trước mặt ta, nắm tay ta, dẫn ta đến bên cửa sổ nhỏ. Mở cửa sổ, trên gác mái cũng có một ổ chim én. Bùi Nhai từ phía sau ôm lấy ta, đẩy ta ra trước cửa sổ:
"Ban đầu nó ở ngoài cửa Bùi phủ, ta đã sai người chuyển về đây."
Én là loài chim của quan phủ, Yến Ngữ ta cũng là người trong phủ Bùi Nhai.
Đến nửa đêm, pháo hoa ở Trường An rực rỡ sáng bừng cả bầu trời. Pháo hoa trong sân Bùi phủ nở rộ trên đỉnh lầu các nổ tung thành một con chim yến khổng lồ.
Ta cúi đầu, thấy thành Trường An đèn đuốc sáng rực, huyên náo vui vẻ. Đèn lồng và hoa đăng đều nở rộ, chiếu sáng bầu trời sao xa xôi, điểm tô dòng sông trong vắt.
Thời đại thái bình thịnh thế của thànhTrường An, có ta góp một nét bút.
Ta siết c.h.ặ.t t.a.y hắn đang vòng quanh eo, ngước đầu ngắm pháo hoa mà hắn chuẩn bị cho ta.
Tiệc mùa xuân, một chén rượu xanh, hát một lần.
Ta, Yến Ngữ, nguyện cầu cho thời đại thịnh thế thái bình: