1
Phụ hoàng để ta đưa ra lựa chọn.
Hai người quỳ bên dưới đều im lặng không nói gì.
Những lời nói trên không trung đang phản bác và tranh cãi lẫn nhau:
[Nếu Tạ Lan thành phò mã, sau này hắn sẽ xong đời rồi, không có cách nào thi triển hoài bão, cũng không có cách nào quang minh chính đại giao lưu với hồng nhan tri kỷ, kết cục sẽ u uất mà qua đời.]
[Đáng tiếc quá, nếu Tạ Lan không làm phò mã, hắn ta gặp Diệp Yểu tri âm tương ngộ, cầm sắt hòa hợp sẽ hạnh phúc biết bao.]
[Giang Viễn Hạc ở chiến trường làm tiểu sát thần không tốt sao? Hắn về góp vui làm gì? Bị hoàng gia tước quyền sẽ ngoan ngoãn thôi.]
[Giang Viễn Hạc không muốn sao? Thực ra không phải vậy đâu, hắn giặt cái khăn tay của Tiểu công chúa đánh rơi hồi nhỏ đến bạc màu rồi đó, nhìn tiểu sát thần nhà ta đi, ý thức phục vụ hạng nhất, hơn nữa hắn thật sự có thể dùng hết sức lực!]
[Bất kể trắng đen gì cũng nói thành vàng được sao?]
[Phe Giang Viễn Hạc yên tĩnh chút đi, Giang Viễn Hạc đối với nàng mà nói chỉ là một người xa lạ thôi.]
[Bao giờ nàng mới hiểu Tạ Lan không muốn làm phò mã, cũng không thích nàng, sự yêu thích của nàng đối với Tạ Lan chỉ khiến Tạ Lan chán ghét thôi.]
Câu nói này như mũi kim đ.â.m thẳng vào tim ta.
Người ta ngưỡng mộ là Tạ Lan, sự yêu thích của ta lại khiến hắn ta chán ghét.
Những lời tranh cãi trong không trung vẫn tiếp diễn.
Ánh mắt ta rơi xuống hai người kia.
Tuy hai người quỳ gối nhưng lưng thẳng tắp, mỗi người đều có một khí tiết riêng.
Phụ hoàng đã tuyển chọn kỹ lưỡng từ con cháu thế gia. Ông ấy cưng chiều ta, chọn ra người tài giỏi xuất chúng để xứng đôi với ta, cũng không quan tâm người được chọn có bằng lòng hay không.
Ta cũng chưa từng suy nghĩ kỹ bởi vì ta đã định sẵn sẽ cùng Tạ Lan bạc đầu giai lão từ nhỏ.
Thế nhưng những lời trên không trung lại khiến ta do dự.
“An Nhi, đã nghĩ kỹ chưa?”
Ta nhìn về phía phụ hoàng, ánh mắt phụ hoàng uy nghiêm mà từ ái, ta làm gì cũng có ông ấy chống lưng, muốn chọn ai thì chọn người đó.
Ta nâng tay lên, thuận theo ý muốn của lòng mình, từ từ chỉ về phía Tạ Lan.
2
Tạ Lan quỳ trên mặt đất nhưng hồn phách của hắn ta lại không ở đây, vẻ mặt vô cảm, ánh mắt trống rỗng lạnh nhạt, hoàn toàn khác biệt với Tạ Lan ấm áp tươi sáng trong ký ức của ta.
Là một Tạ Lan mà ta chưa từng thấy.
Ngón tay ta chỉ vừa nâng lên một chút, đã dừng lại vì vẻ mặt của hắn ta.
Ta nhìn Giang Viễn Hạc, dường như hắn không ngờ ta đột nhiên nhìn hắn, vẻ mặt thất vọng bất mãn chưa kịp thu lại, vẻ mặt trống rỗng trong chốc lát, sau đó ánh mắt nhìn ta càng lúc càng sáng.
Ta thu tay lại, thở ra một hơi, quay người chạy nhỏ đến bên cạnh phụ hoàng, ghé vào tai ông ấy nói chuyện.
Phụ hoàng có chút kinh ngạc, lông mày khẽ nhướng. Ông ấy gật đầu với ta rồi nói với hai người kia: “Các ngươi lui xuống trước đi.”
Năm chữ này khiến ánh mắt Tạ Lan khẽ run, hắn ta ngẩng đầu nhìn lại, đối mặt với ánh mắt ta, dường như có chút không hiểu.
Giang Viễn Hạc lên tiếng: “Bệ hạ, lựa chọn của công chúa là gì ạ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Phụ hoàng phất tay với bọn họ: “Thánh chỉ sẽ được đưa đến phủ phò mã tương lai.”
“Ủa? Sao chưa công bố vậy, tiểu công chúa chọn ai thế?”
“Chưa chọn tức là vẫn có khả năng, khóe miệng Giang Viễn Hạc sắp bay lên trời rồi kìa.”
“Rõ ràng Tạ Lan không muốn được chọn, sao giờ chưa được chọn mà mặt vẫn nặng trĩu vậy?”
“Chắc là đang suy nghĩ cách để tiểu công chúa không chọn hắn ta đó? Bây giờ, hắn ta đã gặp Diệp Yểu rồi, hai người đều có cảm tình rồi, nếu bị tiểu công chúa chen ngang thì tiếc quá.”
Chen ngang ư?
Ta cùng Tạ Lan lớn lên cùng nhau, ta quen hắn ta lâu hơn thì sao là ta chen ngang được?
Ta cụp mắt, nằm sấp xuống mặt bàn.
Trong đầu chỉ có Tạ Lan, Tạ Lan đang đọc sách, Tạ Lan đang múa kiếm.
Hắn ta là thư đồng của hoàng huynh, thiếu niên cao ráo, dáng vẻ thanh nhã như cây lan ngọc, đứng cạnh hoàng huynh cũng không hề kém cạnh, gặp ta thì luôn mỉm cười, mang cho ta những món đồ chơi nhỏ dân gian.
Chỉ có ta mới có.
Hoàng huynh còn trêu chọc rằng ta mới là người duy nhất Tạ Lan nhớ nhung.
Ta đứng dậy, chạy đến tẩm điện của hoàng huynh, xin hắn che giấu giúp ta, ta muốn xuất cung tìm Tạ Lan.
Giờ đây trời đã gần tối, hoàng huynh không thể làm gì được ta nên đưa cho ta lệnh bài, phái ám vệ của hắn đi theo bảo vệ ta mới cho ta xuất cung.
“Tiểu công chúa sắp chạy hụt rồi, Tạ Lan hoàn toàn không có ở nhà.”
“Hắn vừa ra khỏi cung đã gặp Diệp Yểu, hai người đi Lâm Thủy đình ngắm cảnh rồi, giờ này đang tình chàng ý thiếp, không nỡ rời xa đó.”
3
“Có phải tiểu công chúa đã nhìn ra Tạ Lan không muốn làm phò mã của nàng nên mới không chọn thẳng không?”
“Nhìn ra hay không không quan trọng, nàng có bằng lòng buông tha Tạ Lan mới là vấn đề. Công chúa như nàng muốn gì có nấy, tính tình kiêu căng, sao có thể chịu nổi người trong lòng không cần nàng chứ?”
“Biết rõ đối phương có người trong lòng mà vẫn cố chấp thành thân, vậy nàng có chút ti tiện rồi, đáng đời nửa đời sau bị Tạ Lan lạnh nhạt.”
Những lời đó chui vào đầu ta, tràn đầy sự hả hê và ác ý.
Nếu ta muốn ở bên Tạ Lan, vậy ta chính là kẻ xấu không thể tha thứ.
Ta nén một hơi tức giận rồi bảo ám vệ đưa ta đến Lâm Thủy đình.
Ta hoàn toàn không tin những lời nói khó hiểu này.
Tạ Lan không muốn làm phò mã của ta, hắn ta đã có người trong lòng.
Những lời này ta đều muốn nghe hắn ta tự miệng nói ra.
Chỉ cần hắn ta nói hắn ta không muốn cưới ta thì ta sẽ không dây dưa.
Can đảm chất vấn hắn ta tiêu tan khi ta nhìn thấy hắn ta đứng kề vai với một cô nương.
Cô nương kia chấm một chút mực lên chóp mũi hắn ta, Tạ Lan hơi sững sờ, bất đắc dĩ cười lên, vành tai đỏ bừng hoàn toàn.
Có những lời không cần hỏi cũng đã rõ.