“Đôi tình nhân ngọt ngào quá.”
“Tạ Lan ở bên Diệp Yểu thoải mái hơn nhiều so với ở bên tiểu công chúa, còn phải để ý quyền lực hoàng gia, hai người hoàn toàn không bình đẳng.”
“Tạ Lan không từ chối việc được chọn cũng là do hoàng quyền áp bức, đáng thương thay người không thể tự mình quyết định hôn nhân, thảo nào hắn ta oán hận tiểu công chúa.”
Tạ Lan oán ta sao?
Đúng vào giữa mùa hè, ngón tay ta đang run lên vì lạnh.
Dường như người trong đình cảm nhận được ánh mắt của ta.
Tạ Lan nhìn thấy ta, nụ cười trên mặt hắn lập tức biến mất, hắn ta lau đi vết mực ướt trên chóp mũi rồi bước về phía ta.
Gió hồ thổi tung vạt áo hắn ta, hắn ta cúi người hành lễ với ta: “Tham kiến công chúa.”
“Nàng ta là ai?”
Tạ Lan khẽ mím môi, dường như đang e dè điều gì đó, hắn khẽ dịch người, chắn tầm mắt của ta.
“Chỉ là người qua đường mà thôi.”
Ý định bảo vệ nàng ta rõ ràng như ban ngày.
Hắn ta coi ta như một hung thần ác thú, chỉ sợ ta gây bất lợi cho cô nương kia.
Ta không biết trong mắt hắn ta lại là một hình tượng độc ác đến vậy.
Tâm can ta bị đau nhói giày vò, ta siết chặt lòng bàn tay, sống lưng cứng đờ, giả vờ như không có chuyện gì mà nói với hắn ta: “Thật sao? Vậy ngươi đưa ta về cung, ta không mang theo thị vệ…”
“Tranh của ta!”
Trong đình vang lên tiếng nữ nhân lo lắng, bức tranh treo lên bị gió thổi bay, rơi xuống hồ.
Cô nương kia để nhặt bức tranh mà nửa người thò ra khỏi đình.
Sắc mặt Tạ Lan phút chốc bỗng trở nên trắng bệch, hắn ta hoàn toàn quên mất sự tồn tại của ta, lao nhanh về phía sau ôm lấy cô nương kia vào lòng.
Trong ấn tượng của ta, hầu như chưa bao giờ thấy Tạ Lan mất bình tĩnh.
Ta nhìn hắn ta thở phào nhẹ nhõm như vừa thoát khỏi kiếp nạn, cô nương kia đỏ mặt, lui ra khỏi lòng hắn ta.
Trong mắt bọn họ chỉ có đối phương, không dung thứ cho người thứ ba xen vào.
Điều này giống hệt như lời bình luận trên không kia nói, tình chàng ý thiếp.
Tâm tư cuối cùng muốn giãy giụa của ta cũng tan thành mây khói sau khi nhìn thấy cảnh này.
Ta thu lại ánh mắt, quay người rời đi.
“Công chúa!”
Tạ Lan gọi ta một tiếng, ta không quay đầu lại, cũng không có tiếng gọi thứ hai vang lên.
Ta đã biết lựa chọn của hắn ta, cũng đã biết lựa chọn của ta.
Những lời trên không trung quả thật nói không sai, ta được nuông chiều mà lớn lên, muốn gì có nấy.
Trên đời này nam nhân tốt đâu chỉ có mỗi Tạ Lan, hà tất phải dây dưa tự chuốc lấy nhục nhã.
Chỉ là n.g.ự.c ta nghẹn ứ, quá khó chịu đựng.
Ta cứ ngỡ là đôi bên đều ưng thuận không cần nói ra, hóa ra chỉ là ta đơn phương tình nguyện.
4
Vọng Nguyệt Lâu là nơi hoàng huynh và Tạ Lan từng đưa ta đến.
Hai người bọn họ bàn luận về bài vở của Thái phó để lại, còn ta thì thưởng thức các món ngon ngoài cung.
Lần này chỉ có một mình ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Rượu quá cay, ta uống một ngụm đã không thể uống thêm.
Nghe nói say một lần giải ngàn sầu.
Ta ôm vò rượu mà khóc, ngay cả mua say cũng không biết làm.
Hết lần này đến lần khác ta tự nhủ trong lòng Tạ Lan không có ta, ta cũng sẽ không chọn hắn ta.
Chỉ cần say một lần, là ta có thể buông bỏ hắn ta.
Ta tự khuyên mình, lại nhấp thêm một ngụm rượu, nhíu chặt mày nuốt xuống.
[Tiểu công chúa không biết uống rượu thì đừng uống chứ, người ta trời sinh một cặp, cố chấp sẽ không có kết quả tốt đâu.]
[Nàng ta sẽ không chọn Tạ Lan nữa chứ? Nhìn tiểu sát thần nhà ta đi, hắn xuất cung chạy mười vòng thao trường, khóe miệng cứng đờ không thể hạ xuống, còn tưởng công chúa để ý hắn đó.]
[Không chắc đâu, tính cách công chúa nói không chừng sẽ cưỡng ép tình yêu với Tạ Lan đó, mặc kệ là dưa ngọt hay dưa đắng, hái xuống thì là dưa của nàng.]
Bọn họ dựa vào đâu mà suy đoán ta như vậy?
“Ta mới không chọn Tạ Lan!”
Ta không nhịn được mà nói toẹt ra.
Những lời trên không trung dừng lại một chút, sau đó cuộn lên càng hỗn loạn hơn.
[Nàng ta có thể nhìn thấy bình luận trên không sao?]
[Say rồi sao? Nói lảm nhảm cái gì thế?]
[Ám vệ chỉ chịu trách nhiệm an toàn, quyết định của chủ nhân sẽ không nhúng tay, chẳng lẽ tiểu công chúa muốn ở ngoài cung qua đêm sao?]
[Giang Viễn Hạc bị binh sĩ của hắn kéo đến đây ăn cơm rồi, làm sao để Giang Viễn Hạc nhìn thấy tiểu công chúa đây, gấp quá gấp quá.]
Giang Viễn Hạc có liên quan gì đến ta, tại sao phải để hắn nhìn thấy ta?
Ta sốt ruột nhắm mắt lại, không thèm nhìn những lời bọn họ nói nữa.
Cửa đột nhiên bị gõ, ta không thèm để ý.
Tiếng gõ cửa dừng lại một chút rồi lại vang lên.
Ta ném một chén rượu qua: “Ồn ào cái gì!”
Chén rượu vỡ nát, cửa bị đẩy ra.
Thân hình Giang Viễn Hạc cao lớn, chắn kín lối vào, quay người đuổi đám binh sĩ đi theo phía sau hắn ra ngoài.
Hắn bước vào, quỳ xuống bên cạnh ta: “Công chúa say rồi sao?”
Ta quay đầu đi: “Không có, chỉ uống hai ngụm thôi.”
“Ta đưa công chúa hồi cung.”
Ta nhìn hắn, hắn nâng tay lên, không biết muốn làm gì, đột nhiên lại rụt về rồi móc ra một chiếc khăn tay đưa cho ta.
Khăn tay trắng tinh, không một chút hoa văn.
Ta không nhận, xuyên qua màn sương nước trước mắt, lặng lẽ đánh giá hắn.
Ở biên giới chịu phong sương nắng gió, hắn không trắng trẻo như Tạ Lan, thân hình cũng cường tráng hơn Tạ Lan.
Trên người Tạ Lan luôn thoảng mùi huân hương, còn Giang Viễn Hạc thì không, tràn ngập mùi nắng phơi chăn, mùi cỏ xanh bị mặt trời hun cháy.
Không hề khó ngửi, hẳn là hắn vừa tắm xong, tóc mai còn ướt.
Ta khẽ vuốt đuôi tóc hắn, cả người hắn như bị đóng băng, trừng lớn mắt nhìn ta mà bất động.
Ta nhớ lại những lời nói trên không trung, những lời lộn xộn về Giang Viễn Hạc, rất nhiều điều ta đều không hiểu rõ.