Nhạc An

Chương 10



[Miệng độc thật đấy, bình thường tiểu công chúa đừng l.i.ế.m môi.]

 

[Nói cũng không sai, đáng dứt thì dứt, ta rất thích điểm này của tiểu công chúa.]

 

[Ai mà sẽ mãi đứng yên một chỗ chờ ngươi chứ?]

 

Khóe mắt Tạ Lan đỏ hoe một vòng, hắn ta nhắm mắt lại, thở dài một hơi, mở đôi mắt hơi ướt nhìn ta: “Thần chỉ muốn níu kéo, không ngờ lời thật lòng của công chúa lại như vậy, công chúa… Đã trưởng thành rồi.”

 

Ta khẽ lắc đầu: “Ta vẫn luôn là vậy.”

 

Hắn ta kinh ngạc trước lựa chọn của ta nhưng hoàng huynh lại không lấy làm lạ, chuyển sang phân tích lợi hại với ta.

 

Bởi vì hoàng huynh hiểu ta, còn Tạ Lan là tự cho rằng hiểu ta hoặc có thể nói là sau khi quen biết ta một cách nông cạn thì cho rằng đã nắm rõ ta trong lòng bàn tay, không cần thiết phải chú ý đến ta.

 

Cho dù không có Giang Viễn Hạc thì hắn cũng không phải là người được chọn.

 

Sau ngày hôm đó, ta đã rất lâu không gặp lại Tạ Lan.

 

Sau khi phủ công chúa xây xong, ta và Giang Viễn Hạc đại hôn.

 

Trước khi xuất giá, ma ma trong cung đã khai sáng cho ta, ta mới biết được cuốn sách ở yến tiệc thưởng hoa vẽ cái gì.

 

Ta không khỏi cảm thấy chán ghét và phản cảm đối với điều đó.

 

Đêm tân hôn, Giang Viễn Hạc như nhận ra sự khó chịu của ta nên chỉ mặc nội y mà ngủ cùng ta.

 

Ta thở phào nhẹ nhõm, thuận nước đẩy thuyền cứ thế duy trì.

 

Vẫn còn hơi nóng mùa hè, một nam tử to lớn như vậy ngủ bên cạnh thật sự rất nóng, sau vài lần ta dịch người vào trong, hắn tự giác giữ khoảng cách rạch ròi với ta.

 

Việc thành thân hay không cũng chẳng khác trước là bao, chỉ là công chúa phủ có thêm Giang Viễn Hạc luyện công mỗi buổi sáng sớm.

 

Ta và hắn không có quá nhiều tình cảm nồng nàn nhưng ở chung rất hòa hợp.

 

Cho đến một ngày nhìn thấy Giang Viễn Hạc quỳ lạy Quan Nhị Gia, trong miệng lẩm bẩm, ta nghe không rõ nhưng bình luận trên không đang nói: [Đứa ngốc này, Quan Nhị Gia không quản chuyện phu thê.]

 

[Giang Viễn Hạc cũng thật sự nhẫn nại, mỗi đêm hắn đếm công chúa ngủ, càng đếm càng không ngủ được thật đáng cười.]

 

[Tiểu công chúa vẫn chưa buông bỏ Tạ Lan sao?]

 

[Cũng không phải, tiểu công chúa đang dần chấp nhận Giang Viễn Hạc, nàng có nhịp điệu của riêng mình, Giang Viễn Hạc thích nghi với nhịp điệu của công chúa, rất hòa hợp.]

 

[Muốn xem cảnh tắt đèn.]

 

Ta cũng cảm thấy dáng vẻ này của Giang Viễn Hạc ngốc nghếch đến buồn cười: “Giang Viễn Hạc.”

 

Giang Viễn Hạc nghe tiếng quay đầu lại, đứng dậy đi tới: “Công chúa, có chuyện gì sao?”

 

Ánh mắt hắn né tránh, có chuyện trong lòng không thể nói ra.

 

Ta kéo hắn về phòng, hắn to con như vậy, ta vừa kéo thì lập tức đi theo.

 

“Lúc riêng tư, ngươi cứ gọi ta là Nhạc An là được.”

 

Giang Viễn Hạc khựng lại một chút, nhanh chóng nói: “Được, Nhạc An.”

 

Ta quay đầu nhìn hắn, hắn lập tức cười toe toét.

 

Ta véo véo lòng bàn tay hắn: “Thổi đèn đi, ta lên giường chờ ngươi.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

[Cảnh tắt đèn ta muốn xem, không phải là tắt đèn thật.]

 

[Phản đối, ta muốn xem kiểu người phục vụ.]

 

Trời tối rồi, không nhìn thấy nữa.

 

17

 

Chuyện vốn nói ra khiến người ta hổ thẹn nhưng khi làm lại là một hương vị khác.

 

Ta đối với Giang Viễn Hạc có một nhận thức sâu sắc hơn.

 

Kiểu người phục vụ là ý này, hắn quả thực có một thân sức lực, thảo nào người trong bình luận trên không lại thích.

 

Học hỏi không ngừng nghỉ.

 

Ta không phải một người chịu uất ức sở thích của mình, đặc biệt là Giang Viễn Hạc cũng vui vẻ phối hợp.

 

Hai người ăn ý đã trải qua một quãng thời gian vui vẻ ở phủ công chúa.

 

Cuối năm, ta cùng Giang Viễn Hạc vào cung dự tiệc, trên yến tiệc, luôn có một ánh mắt thỉnh thoảng rơi vào người ta.

 

Bình luận trên không lướt như bay, ta đã quen với lời nói của bọn họ, thấy cũng khá thú vị.

 

[Tạ Lan đây là từ xó xỉnh nào trở về vậy, sao lại gầy đi nhiều thế?]

 

[Trước khi tiểu công chúa thành thân, hắn ta tự mình xin Thái tử từ chức, muốn đi trải nghiệm nhân tình thế thái, kết quả lại đụng phải Diệp Yểu.]

 

[Ta còn tưởng là tình cũ sẽ tái phát, kết quả Diệp Yểu hận hắn ta, sai người ám toán hắn ta, Tạ Lan quả thực đã chịu không ít khổ sở.]

 

[Xem ra Tạ Lan vẫn chưa buông bỏ tiểu công chúa nhưng đã muộn rồi, tiểu công chúa bây giờ rất hài lòng với Giang Viễn Hạc.]

 

Ta có chút tò mò Tạ Lan bây giờ gầy thành dáng vẻ gì, đầu vừa mới quay về hướng hắn ta một chút, trên má lập tức có thêm một đôi tay che lại. Ta nhìn hắn mà hắn cũng nhìn ta rồi giả vờ tự nhiên dời tầm mắt.

 

Ta giả vờ lại muốn quay đầu, hắn lập tức sốt ruột vươn tay tới.

 

Ta nín cười nắm lấy tay hắn: “Trêu chàng thôi, chàng anh tuấn nhất.”

 

Ta nghe thấy tiếng chén rượu rơi xuống đất từ nơi nào đó nhưng cũng không quay đầu lại.

 

Giang Viễn Hạc liếc nhìn về phía đó, vuốt ve tay ta lẩm bẩm: “Chậc, kẻ nghiện rượu thì dễ bày ra đủ thứ xấu xí.”

 

“Không như chàng, say rồi thì ngủ, ngoan lắm.”

 

Giang Viễn Hạc hài lòng gật đầu.

 

Sau yến tiệc, ta cùng Giang Viễn Hạc lưu lại Trường Lạc Cung, tuy Giang Viễn Hạc không nhắc đến Tạ Lan nhưng trong lòng rất để tâm, giày vò ta một hồi.

 

Ngày hôm sau ra khỏi cung, có người đứng trên con đường mà chúng ta nhất định phải đi qua, xe ngựa giảm tốc độ, Giang Viễn Hạc vén rèm xe, giọng điệu từ tốn: “Nhạc An, có người muốn gặp Công chúa.”

 

Ta không có tinh thần gì, tựa vào vai hắn ngủ bù, tùy miệng nói: “Bảo hắn ta gửi thiệp bái kiến đến phủ công chúa.”

 

Giọng Giang Viễn Hạc bỗng trở nên nhẹ nhàng, cười hòa nhã nói ra ngoài: “Tạ công tử đã nghe rõ, nhớ gửi thiệp bái kiến.”

 

Ta hé mắt nhìn qua, Tạ Lan đứng bên đường, hắn ta nhìn ta thật sâu một cái rồi xoay người lặng lẽ rời đi.

 

Kẻ chấp niệm với quá khứ sẽ bị giam cầm trong đau khổ và bi ai.

 

May mắn thay, ta là người bước về phía trước.