Nhạc An

Chương 9



Ta cởi khăn tay bên hông, đổi lấy chiếc khăn tay đã bạc màu trong tay hắn.

 

Việc trao đổi vật tùy thân đã là hành động thân mật vượt quá giới hạn giữa nam nữ.

 

Giang Viễn Hạc nắm chặt chiếc khăn tay mới, trong mắt tràn đầy niềm vui: “Công chúa… Công chúa không cần lo lắng vi thần sẽ lưu luyến quyền thế, vi thần theo phụ thân lên biên cảnh, luyện võ tập binh g.i.ế.c địch chưa từng lơi lỏng, một là để lọt vào mắt công chúa, hai là để có được sự ưu ái của công chúa, ba là để trở thành phò mã. Vi thần không giống Tạ Lan, hắn có ta hoài bão và tri kỷ hồng nhan, vi thần chỉ cần công chúa.”

 

Một tràng lời nói của hắn không màng sống c.h.ế.t của ta, khiến mặt ta đỏ tai ta hồng.

 

Ta rót cho hắn một chén rượu: “Uống chút đi, làm ấm cổ họng.”

 

Tạ Lan là một người kín đáo, Giang Viễn Hạc là một người không biết hai chữ 'kín đáo' viết như thế nào.

 

Đối mặt với một người như vậy, ta có chút không biết đối phó, bây giờ những lời trên không càng khiến ta nóng bừng không dứt.

 

[Ấy? Đây là gì vậy? Tạ Lan, dẫm lên một cái.]

 

[Đạp đổ Tạ Lan đối với Giang Viễn Hạc ta mà nói, quả thực dễ như trở bàn tay.]

 

[Ta muốn công chúa, ta cũng muốn công chúa, ta còn muốn công chúa nữa.]

 

Ta không khỏi xoa trán, sau khi Giang Viễn Hạc uống rượu, lại rót đầy cho hắn rồi khuyên hắn uống cạn.

 

Ta vốn định chuốc say hắn nhưng không ngờ hắn càng uống càng tỉnh táo.

 

Ta lại sai tiểu nhị mang đến một vò rượu, đột nhiên nghe thấy một tiếng 'đùng' nặng nề.

 

Giang Viễn Hạc úp mặt xuống bàn, say lịm đi.

 

Ta đánh giá hắn, phán đoán xem hắn có phải giả vờ hay không.

 

Ta chưa kịp suy nghĩ ra kết luận, bên ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa, ta tưởng là tiểu nhị nên cho người vào.

 

Vào khoảnh khắc tiếng bước chân vang lên ở cửa, ta nhận ra người đến không phải tiểu nhị.

 

Ta nghiêng đầu nhìn sang, Tạ Lan nhẹ nhàng bước vào, khí tức trầm uất như không thể hóa giải bao phủ quanh người hắn.

 

Hắn ta thì thầm với ta: “Công chúa, chúng ta đã đến mức không còn qua lại với nhau sao?”

 

15

 

Ta không hề ngăn cản con đường công danh của hắn ta, nếu hắn ta muốn cầu hôn với Diệp gia thì ta cũng không cản trở.

 

Hắn ta và ta cũng không có gì nhất thiết phải thảo luận.

 

“Ngươi có lời gì muốn nói với ta?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Tạ Lan liếc nhìn Giang Viễn Hạc đang ngủ say, đi tới ngồi đối diện ta rồi bày ra dáng vẻ muốn cùng ta tâm sự: “Nhạc An, công chúa không thích Giang tướng quân, phải không?”

 

Ta cũng liếc nhìn Giang Viễn Hạc, tấm lòng hắn chân thành, có lẽ có chút rung động nhưng chưa thể gọi là thích.

 

Ta không đáp, Tạ Lan lại nói: “Công chúa thật sự có thể quyết tâm sống cả đời với hắn, không hối hận sao?”

 

Tạ Lan lộ ra một nụ cười cay đắng: “Công chúa đều đã nhìn ra nên mới không chọn thần, đúng không?”

 

Ta không nói phải cũng không nói không.

 

Hắn ta tiếp lời: “Khi ấy thần tưởng rằng thần sẽ phải từ bỏ rất nhiều vì trở thành phò mã, trong lòng bất bình, đối với công chúa quả thực có oán hận, thậm chí lén lút hối hận, không nên đối tốt với công chúa như vậy, để công chúa nảy sinh tình cảm nhưng mà…”

 

Ta đặt chén rượu xuống cắt lời hắn ta: “Không có nhưng mà gì cả, bây giờ như vậy là mọi người đều vui vẻ.”

 

“Không.” Tạ Lan lắc đầu: “Thần từng nghĩ rằng thần sợ hãi hoàng quyền nên mới kéo oán niệm lên công chúa, ngầm đồng ý cho Diệp Yểu tiếp cận, lạnh nhạt với sự lựa chọn của công chúa, dùng cách đó để thể hiện sự kháng cự của thần. Bây giờ thần nhận ra thần đã sai rồi, thần nguyện ý trở thành phò mã được tuyển chọn, là bởi vì trong lòng có công chúa, đáng lẽ thần đã nên thừa nhận từ lúc Giang Viễn Hạc đưa công chúa về cung.”

 

Ta giật giật khóe môi, không hiểu vì sao, nghe hắn ta giãi bày tâm sự lại giống như một người ngoài cuộc không có cảm xúc, cảm thấy một trận ê răng, ta dứt khoát quay đầu đi, nhìn Giang Viễn Hạc ngủ.

 

“Sau khi công chúa chọn Giang Viễn Hạc làm phò mã, thần mới phát hiện ra tấm lòng của mình.” Hắn ta cười khổ: “Quá muộn rồi, phải không?”

 

“Ngươi tìm ta chỉ để nói những điều này sao? Nói xong chưa?”

 

Dường như Tạ Lan không ngờ ta lại có phản ứng như vậy, hắn ta ngây người.

 

“Ngươi muốn một câu trả lời như thế nào? Biết được ngươi thực ra ái mộ ta, ta đau buồn vì hai người yêu nhau mà bỏ lỡ, vì thế lạnh nhạt chán ghét Giang Viễn Hạc hay là lại tùy hứng một lần nữa, cầu xin phụ hoàng thu hồi thánh chỉ, định lại hôn ước với ngươi?”

 

Ta nghi ngờ: “Tạ Lan, rốt cuộc trong mắt ngươi ta là người như thế nào? Là kẻ ác nhân ỷ thế h.i.ế.p người, vì ngươi mà nhắm vào kẻ khác, là kẻ yếu đuối tâm tính không ổn định, dễ bị xoay chuyển hay là kẻ ngu ngốc không thể cầm lên cũng không thể buông xuống, hành động bốc đồng không màng hậu quả?”

 

Ta thở dài: “Ta từng yêu thích ngươi, nguyện ý ở trước mặt ngươi bày ra dáng vẻ nhu thuận nhưng mà dường như ngươi thật sự xem ta là một cục bột tùy ý nặn nắn nên mới tốn hết tâm tư tìm đến ta, nói một tràng lời lẽ vô dụng hoàn toàn rồi lại cho rằng ta có thể thay đổi ý định.”

 

Mặt Tạ Lan trở nên trắng bệch.

 

Ta nhìn vào mắt hắn ta rồi nghiêm túc nói: “Nếu ngươi muốn nói, vậy thì ta cũng nói rõ với ngươi, ta không quan tâm tâm ý của ngươi thế nào, ngươi nói ra những điều này, ta không hề vì sự hối hận của ngươi mà cảm động, ngược lại còn chán ghét ngươi đã hủy hoại Tạ Lan mà ta từng yêu thích lúc ban đầu.”

 

Ta cau mày suy nghĩ: “Ta thích là Tạ Lan ôn nhu hòa nhã, ngươi không phải, ngươi vặn vẹo tự phụ, tự cho là đúng, bây giờ ngươi vì không trở thành phò mã của ta mà đau khổ, nhưng nếu ta chọn ngươi, ngươi sẽ vì mất đi con đường sự nghiệp mà tiếp tục oán hận ta. Ta biết lòng người không chịu được sự soi xét kỹ lưỡng, nhưng cũng không ngờ, sau khi nhìn thấu một người, lại khác xa so với hình ảnh trong ấn tượng của ta đến vậy.”

 

Tạ Lan như thể không còn nhận ra ta nữa, thất thần nhìn chằm chằm ta.

 

Ta lạnh lùng tiếp lời: “Cũng có thể nói tình cảm của ta chỉ dừng lại ở vẻ bề ngoài của ngươi, nội tâm và hành vi của ngươi đủ sức khiến ta lùi bước. Nếu dáng vẻ như thế này của ngươi là con người thật của ngươi, vậy thì ta chưa từng yêu thích con người thật của ngươi, sự bỏ lỡ của chúng ta không hề đáng tiếc.”

 

16

 

Bình luận trên không liên tục lướt qua: [Không những phải rời xa hắn ta, còn nghiêm túc phân tích và phủ nhận tình cảm dành cho hắn ta, Tạ Lan sắp tan nát rồi.]