Nhạc An

Chương 6



Ta cũng khó tin nhìn hắn ta.

 

Tạ Lan tránh ánh mắt nàng ta, quay sang nhìn ta, giữa hàng lông mày hiện rõ vẻ mệt mỏi: "Công chúa, thần đưa người về cung."

 

Bề ngoài nhìn như Tạ Lan niệm tình xưa mà giúp ta che đậy nhưng thực chất hắn ta đã đồng tình với lời nói của Diệp Yểu.

 

Bọn họ kẻ tung người hứng, đã khẳng định đây là sách của ta.

 

Vốn dĩ không phải đồ của ta, lẽ nào ta còn phải cảm ơn sự hy sinh của hắn ta sao?

 

Ta lạnh lùng nhìn Tạ Lan, vào khoảnh khắc này chợt nhận ra, ta không hề hiểu hắn ta, hắn ta tự cho là yêu thương ta.

 

Nhưng hắn ta không tin ta.

 

Hắn ta tin tưởng tri kỷ của mình nhưng lại nghi ngờ người đã cùng lớn lên với hắn ta từ thuở nhỏ là ta.

 

Tạ Lan có thể không thích ta nhưng việc nghe theo lời đồn rồi khẳng định ta đã làm ra hành động đáng hổ thẹn thì thật nực cười.

 

Chút chua xót và luyến tiếc cuối cùng bị nghẹn lại trong lòng, sau khi nhận ra điều này đã biến mất, tâm trí ta trở nên vô cùng sáng rõ.

 

"Tạ công tử là quân tử, ta thì không."

 

Phía sau đám đông truyền đến một tiếng nói, bọn họ tự giác tách ra, nhường đường ở giữa.

 

Giang Viễn Hạc sải bước đi tới, thị nữ đi theo sau chỉ có thể chạy bộ đuổi kịp.

 

Hắn dừng lại trước mặt ta, rút quyển sách trong tay Diệp Yểu ra rồi nhướng mày.

 

"Thứ đồ chơi này binh lính trong quân thường xuyên cất giấu, quyển này... Đừng nói công chúa điện hạ, ngay cả ta cũng thấy chế tác thô thiển, khó mà lọt vào mắt."

 

Diệp Yểu bất đắc dĩ lùi lại nửa bước, ngẩng đầu nhìn Giang Viễn Hạc: "Giang tướng quân, loại sách này khó mua trên thị trường, chỉ có thể giao dịch ngầm, công chúa xuất cung bất tiện, không tìm được lối đi cũng là chuyện dễ hiểu."

 

"Ồ." Giang Viễn Hạc cười một tiếng: "Công chúa không biết lối đi, Diệp tiểu thư trông lại rõ ràng lắm nhỉ."

 

10

 

Sắc mặt Diệp Yểu lúc xanh lúc đỏ: "Từ nhỏ ta đã thích đọc sách, đối với chuyện sách vở quả thật có chút am hiểu."

 

Giang Viễn Hạc phất tay: "Không cần nói với ta chuyện của ngươi. Ta vừa nghe công chúa nói đây không phải sách của nàng, ta là người thô lỗ, không hiểu lắm, Tạ công tử lại cố tình nói đây là sách của hắn ta là vì điều gì? Tuy nhiên, nghĩ lại thì Tạ công tử có suy tính của một quân tử, ta là một võ phu, không nghĩ được nhiều như vậy nhưng việc truy tìm một thị nữ thì vẫn làm được."

 

Hắn nhe răng cười với mọi người, không hề có chút hòa khí: "Chỉ là thủ đoạn của người trong quân, sẽ không ôn hòa như vậy đâu."

 

Những người có mặt tại đây đều là các công tử tiểu thư thân phận cao quý, có danh tiếng, nghe thấy ý đe dọa trắng trợn của Giang Viễn Hạc, đã lộ ra vẻ bất mãn.

 

"Giang tướng quân định coi bọn ta như phạm nhân mà xét hỏi sao?"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Ta không phải binh lính trong quân, hình như Giang tướng quân không có tư cách xét hỏi ta."

 

"Kinh thành không phải biên giới, uy phong của tướng quân tốt nhất nên thu lại một chút."

 

Không khí nhất thời căng thẳng.

 

Ta bước ra từ phía sau Giang Viễn Hạc rồi đặt đóa hoa vừa hái vào tay Giang Viễn Hạc: "Không cần Giang tướng quân phải ra tay."

 

Ta sai người mang ghế đến, sau khi ngồi xuống mới không nhanh không chậm mở miệng: "Có lẽ chư vị chưa biết hương liệu xông trong Trường Lạc Cung đều là loại đặc chế, chỉ cần dính phải sẽ không tan đi trong một ngày. Vừa rồi tỳ nữ kia đã dính phải mùi hương trên người ta, không thể giả được. Nếu Diệp tiểu thư không tin có tỳ nữ này tồn tại, chi bằng bẩm báo lên trưởng công chúa, để người triệu tập tất cả thị nữ, tra một tí là rõ ngay."

 

Một thủ đoạn rất vụng về, ta không muốn chịu thiệt thòi vô cớ này.

 

Ta tỉ mỉ quan sát thần sắc của tất cả mọi người.

 

Giang Viễn Hạc đồng tình, Tạ Lan thở phào nhẹ nhõm.

 

Có người bực bội, có người thờ ơ, còn có người hoảng loạn.

 

"Diệp tiểu thư nghĩ sao?"

 

Ta hỏi Diệp Yểu, nàng ta chớp chớp mắt, đôi môi mấp máy hai cái: "Chuyện này liệu có quá làm phiền trưởng công chúa nghỉ ngơi, gây ra sự ồn ào không cần thiết không?"

 

Ta nâng tay lên, đặt trên tay vịn ghế, như cười như không nhìn nàng ta: "Vậy ý của Diệp tiểu thư là thanh danh của bản cung bị hủy hoại chỉ là chuyện nhỏ thôi sao?"

 

Diệp Yểu cắn môi.

 

Ta có chút tò mò, không biết Tạ Lan có nhắc đến ta trước mặt nàng ta không và đã nhắc đến ta như thế nào mà lại khiến Diệp Yểu cho rằng ta là người cam chịu nhẫn nhục.

 

Ta giơ tay ra hiệu thị nữ đi mời cô mẫu.

 

Ta vừa chờ vừa nói: "Hành động phải nhanh nhẹn một chút, hương đó không dính nước, ngộ nhỡ kẻ đó thay y phục rồi vứt xuống nước thì sẽ rất khó tra."

 

Thời tiết hanh khô, lòng người chờ đợi bồn chồn, ta ngồi dưới bóng cây, nhìn thần sắc khác nhau của mọi người.

 

Khi sự kiên nhẫn của bọn họ sắp cạn, cuối cùng có người từ ngoài vườn đi tới.

 

Nhưng lại không phải hoàng cô mẫu.

 

Một người áo đen ném một kẻ đang chật vật xuống khoảng đất trống.

 

Y phục trên người nàng ta bị bộ đồ ướt sũng khác làm ướt, hoảng sợ như chim cút, run lẩy bẩy, không dám ngẩng đầu.

 

Người áo đen loáng một cái đã rời đi.

 

Ta chống cằm, liếc nhìn người phía dưới rồi lại nhìn những người khác: "Xem xem, đây là người của ai?"