[Giang Viễn Hạc là lốp dự phòng mới đáng thương.]
[Giang Viễn Hạc chẳng hề thấy mình đáng thương đâu nhé, hắn đã thay hơn mười bộ y phục rồi, chỉ chờ ngày mai gặp tiểu công chúa thôi.]
[Ngày mai, Diệp Yểu cũng sẽ đến, theo biểu hiện hiện tại của tiểu công chúa mà nói hẳn là nàng sẽ không làm khó Diệp Yểu nữa, đôi tình nhân nhỏ có thể hòa thuận êm ấm rồi.]
8
Theo những lời nói kia mà nói, Giang Viễn Hạc rất để tâm đến ta.
Khi ta xuất hiện tại yến tiệc thưởng hoa, vô số ánh mắt đều đổ dồn về phía ta.
Ta thỉnh an hoàng cô mẫu xong xuôi thì ngồi xuống, có mấy ánh mắt vẫn không thu về.
Ta quét mắt nhìn qua.
Hôm nay, Giang Viễn Hạc mặc áo bào đen viền kim tuyến, vô cùng vừa vặn, hắn bắt gặp ánh mắt ta, khóe môi khẽ cong lên.
Còn ánh mắt ta thì bị những lời nói trên không thu hút: [Lớn quá, muốn chôn vùi.]
[Có phải tiểu công chúa cũng nhìn chằm chằm một lúc không?]
[Giang Viễn Hạc tốn công chọn y phục lâu như vậy không uổng phí rồi.]
Ánh mắt ta lướt đi, rời khỏi lồng n.g.ự.c Giang Viễn Hạc, khẽ cúi đầu, vành tai hơi nóng lên.
Cứ nhìn chằm chằm người khác như vậy, thật sự quá vô lễ.
Phía đối diện có người kinh hô.
Chén rượu của Tạ Lan bị đổ, thị tùng của hắn ta vội vàng cúi người lau chùi, tránh cho rượu làm ướt tay áo Tạ Lan.
Hình như hắn ta không hề hay biết, cứ thế nhìn chằm chằm vào ta.
[Hôm nay, tiểu công chúa đúng là rất xinh đẹp.]
[Có đẹp đến mấy Tạ Lan cũng không nên nhìn chằm chằm như vậy, hai ngày nay Diệp Yểu gửi lời mời và thư cho Tạ Lan đều không được hồi đáp, hôm nay khó khăn lắm mới gặp được người, Tạ Lan lại cứ mãi nhìn người khác.]
[Cũng chẳng liên quan gì đến tiểu công chúa, Diệp Yểu nhìn tiểu công chúa như vậy làm gì?]
Cô nương hôm đó cùng Tạ Lan ngắm tranh tại Lâm Thủy đình đang nhìn ta, sau khi ta nhìn lại thì nhàn nhạt thu hồi ánh mắt.
Ta có chút ấn tượng với nàng ta, phụ thân nàng ta đi nhậm chức ở ngoài nhiều năm, hai năm trước mới trở về kinh, nàng ta vừa đến đã thể hiện tài danh trong số các quý nữ Kinh thành, danh tiếng lẫy lừng.
Ta âm thầm nhìn nàng ta thêm vài cái, đây chính là nữ tử mà Tạ Lan yêu thích.
Giây tiếp theo, ta thu hồi ánh mắt, nắm chặt chén trà, Tạ Lan thích nữ tử như thế nào không liên quan gì đến ta.
Yến tiệc thưởng hoa bề ngoài là thưởng hoa, thực chất là để con cái các gia tộc quan lại trong kinh có cơ hội gặp mặt.
Bọn họ hiếm hoi lắm mới có cơ hội quang minh chính đại trò chuyện với nhau.
Hoàng cô mẫu không ở lại yến tiệc bao lâu, cũng đứng dậy rời đi, để lại chỗ này cho lớp trẻ.
Thân phận của ta cao hơn người một bậc, ở đây bọn họ cũng không tự nhiên nên dứt khoát dẫn theo thị nữ đi dạo ở chỗ khác.
Vườn hoa trong phủ trưởng công chúa thiết kế tinh xảo, ta vô cùng quen thuộc nơi đây nhưng mỗi lần đến đều sẽ dừng chân thưởng thức những cảnh hoa khác nhau.
Đến đây ta cố ý chọn một nơi yên tĩnh rồi nghĩ đến lời dặn dò của hoàng huynh, bèn sai thị nữ đi gọi Giang Viễn Hạc đến.
Bên bờ ao tô điểm những bông hoa vàng rực rỡ, ta bước tới hái một đóa, bên cạnh có người nhanh chóng đi qua, làm rơi một quyển sách bên chân ta.
Ta liếc nhìn mặt đất, nàng ta đã đi xa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Người kia mặc trang phục thị nữ, dáng người bình thường.
Gió thổi lật vài trang sách trên mặt đất, bên tai truyền đến những âm thanh ồn ào.
Một nhóm công tử tiểu thư đen nghịt đi tới.
Ta lấy làm lạ nơi đây hẻo lánh, vì sao đột nhiên lại có nhiều người đến vậy thì thấy sắc mặt Tạ Lan biến đổi, nhanh chân đi tới giấu quyển sách dưới đất vào trong tay áo, đè thấp giọng, dường như có cơn giận dữ bất lực: "Người trốn ở đây xem cái gì vậy?"
9
Ta lấy làm lạ cảm xúc của hắn ta: "Vừa rồi có một thị nữ..."
Sắc mặt Diệp Yểu hơi đỏ, hình như nàng ta cũng nhìn thấy quyển sách đó, muốn nói lại thôi: "Thân là công chúa thì nên làm gương cho nữ giới, ở đây lén lút xem vật dơ bẩn, chẳng phải là..."
Ta lạnh lùng nói: "Bổn cung không biết đã xem thứ dơ bẩn gì mà lại để Diệp tiểu thư phải dạy dỗ bản cung?"
Tranh trong sách màu sắc tươi sáng, gió thổi tung trang sách, ta còn chưa kịp nhìn rõ người trong tranh đang làm gì thì hai người bọn họ đã cùng tiến lên dạy dỗ ta.
"Công chúa dám làm không dám chịu sao? Chẳng lẽ vật dơ bẩn này là giả ư?"
Diệp Yểu bị ta nói đến mức tức giận, đột nhiên rút quyển sách từ trong tay áo Tạ Lan ra, tùy ý lật mở một trang.
Ta nhìn rõ nội dung trên tranh, ngập ngừng hỏi: "Bọn họ, đang làm gì vậy?"
Diệp Yểu bị ta hỏi đến ngây người, không biết phải trả lời thế nào.
Những lời nói trên không trở nên dày đặc: [Tuyệt diệu, một cú đ.ấ.m vào bông rồi.]
[Mấy kẻ đỏ mặt ngay lập tức nên tự hỏi bản thân đã từng xem những thứ tốt đẹp gì rồi.]
[Hiển nhiên rồi, tiểu công chúa không hiểu.]
Tạ Lan muốn giành lại sách thì đã quá muộn, đám đông ồn ào, ánh mắt nhìn ta vừa đùa cợt lại vừa kỳ quái.
Thái phó và hoàng huynh quản lý rất chặt, chưa bao giờ cho phép ta xem tạp thư, sách vở trong điện đều có danh mục, tạp thư không thể dễ dàng vận chuyển vào cung.
Rõ ràng quyển sách đó không phải thứ tốt lành gì.
Mặt Diệp Yểu đỏ bừng: "Công chúa, sách của chính người, lại còn hỏi ta vẽ gì ư?"
Nàng ta như thể không hiểu tiếng người vậy.
"Bổn cung vừa mới nói có một thị nữ làm rơi quyển sách này, vội vã đi xa."
"Thị nữ nào dám thấy công chúa mà không hành lễ mà đã vội vàng bỏ đi, vứt lại loại sách này công chúa cũng không có phản ứng gì."
Những người còn lại không dám nhìn ta thêm nhưng vẻ mặt tinh tế đã biểu lộ rằng họ cho rằng Diệp Yểu nói đúng.
Trong lồng n.g.ự.c ta lại như ngưng tụ một khối bông, khiến luồng khí này mắc kẹt, nghẹn ở cổ họng.
Nếu cứ mãi hiền lành một chút thì sẽ bị người ta cưỡi lên đầu.
Lúc này mà ta còn không biết bản thân bị người ta giăng bẫy thì những năm tháng theo bên cạnh hoàng huynh đã uổng phí rồi.
Tạ Lan đột ngột lên tiếng: "Đây là đồ của thần, Diệp cô nương đừng hiểu lầm công chúa."
Diệp Yểu kinh ngạc nhìn về phía Tạ Lan, trong mắt toàn là vẻ khó tin.
"Tạ công tử là quân tử, sao lại... Xem ra Tạ công tử và công chúa tình nghĩa quả thật sâu đậm."
Ánh mắt nàng ta nhìn Tạ Lan đã mang theo sự thất vọng.