Không biết Diệp Yểu lấy đâu ra sức lực, vậy mà có thể giãy thoát hai bà tử, nhào tới kéo lấy cánh tay Tạ Lan, yếu ớt mà cầu xin trong nước mắt: “Trí Viễn, ngươi cứu ta, lời ngươi nói công chúa sẽ nghe.”
Trí Viễn là tự của Tạ Lan.
Quả nhiên hai người thân cận.
Tạ Lan rũ mắt nhìn Diệp Yểu, trong mắt không đành lòng, ngẩng đầu gọi ta: “Công chúa, chuyện này là do nha hoàn tự ý làm, Diệp tiểu thư hoàn toàn không biết cũng là vô tội, liệu có thể khoan dung một lần không?”
Tạ Lan có thể làm thư đồng của hoàng huynh đến tận bây giờ, hắn ta không phải kẻ ngốc không có đầu óc.
Bây giờ, hắn ta dùng lý do này để cầu tình cho Diệp Yểu là vì hắn ta mềm lòng, thay ta tha thứ cho hành động của Diệp Yểu.
Ta hỏi thẳng Diệp Yểu: “Vì sao Diệp tiểu thư lại cho rằng lời Tạ Lan nói bản cung sẽ nghe?”
Diệp Yểu lộ ra vẻ mặt khó xử, ánh mắt như có như không quét qua mọi người, dường như khó mà nói ra trước mặt đông người.
“Không sao, cứ nói thẳng.”
Ta vừa dứt lời, nàng ta mới hít sâu một hơi rồi mở miệng: “Tạ công tử lớn lên cùng công chúa, tình nghĩa khác với người khác, Tạ công tử đối với Công chúa mà nói tất nhiên là không giống.”
Tuy không nói rõ hoàn toàn nhưng có thể khiến tất cả mọi người đều hiểu.
Ta bỗng nhiên gật đầu: “Thì ra là vì vậy mà khiến Diệp tiểu thư ăn ngủ không yên, Diệp tiểu thư cảm thấy bản cung ngăn cách giữa ngươi và Tạ Lan, là trở ngại của các ngươi?”
Sắc mặt Tạ Lan hơi đổi, rút tay mình về, Diệp Yểu vội vàng biện giải: “Ta không có nghĩ như vậy.”
Ta liếc nhìn Tạ Lan, trong lòng đã không còn chút gợn sóng, thậm chí còn có chút phiền chán.
Ta mỉm cười: “Diệp tiểu thư không cần lo lắng, các ngươi cứ việc trò chuyện giao du, tuy ta và Tạ Lan có tình bạn thời thơ ấu nhưng dù sao cũng đã lớn, mỗi người kết hôn là chuyện thường tình.”
Tạ Lan không khỏi bước tới một bước về phía ta, khẩn thiết muốn cắt lời ta: “Công chúa……”
Đã quá muộn rồi.
“Nhân cơ hội này, ta cũng muốn tuyên bố một chuyện với mọi người.”
Ta vươn tay về phía Giang Viễn Hạc, hắn hơi mở mắt, chưa kịp phản ứng.
Ta nghiêng đầu nhìn hắn: “Giang tướng quân, không phải ngươi muốn làm phò mã của ta sao?”
Giang Viễn Hạc nắm lấy tay ta: “Vâng, vi thần ngưỡng mộ công chúa đã lâu, tấm lòng ban đầu không thay đổi.”
Ánh mắt hắn quá mức nghiêm túc, tim ta khẽ đập, né tránh ánh nhìn của hắn rồi quay đầu đối mặt với những người còn lại: “Giang Viễn Hạc là phò mã do bản cung đích thân lựa chọn.”
13
Thánh chỉ tứ hôn ban xuống Giang phủ.
Diệp Yểu sau khi chịu hình phạt, được Diệp gia đón về, phụ hoàng đã giáng chức cha của Diệp Yểu rồi đuổi khỏi kinh thành, con đường về kinh lại xa xăm vô định.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nghe nói Tạ Lan đứng trước cửa cung một đêm, chờ cửa cung vừa mở thì lập tức thỉnh cầu được vào trong.
Ta không hề để tâm, hoàng huynh triệu kiến hắn ta hai lần nhưng đều không để hắn ta gặp ta.
Sau khi Giang Viễn Hạc nhận được thánh chỉ, những thứ gửi đến Trường Lạc Điện càng thêm đa dạng.
Lớn thì có thương mâu ta phải khó nhọc lắm mới nhấc lên được, nhỏ thì có áo giáp mềm bằng sợi vàng tinh xảo.
Bánh trà từ dị vực, cùng rất nhiều hương liệu.
Những thứ hắn gửi đến chất đầy kho, bản thân hắn cũng thỉnh thoảng xin được diện kiến.
Nghĩ đến sau này phải chung sống cùng hắn lâu dài, hắn cũng có những điểm đáng khen nên ta đã ra ngoài du ngoạn cùng hắn vài lần.
Hắn đưa ta đến doanh trại, binh sĩ đối với hắn cung kính sùng bái, ta cũng nhìn thấy dáng vẻ hắn vung đao múa kiếm khi khí phách phi phàm.
Một người như vậy lại trở thành phò mã, bản thân hắn không cảm thấy đáng tiếc sao?
Sau khi rời khỏi doanh trại, ta cùng hắn đến Vọng Nguyệt Lâu, lúc chờ thức ăn, ta thăm dò hắn: “Nếu Giang tướng quân trở thành phò mã, khó có cơ hội ra trận g.i.ế.c địch, chỉ có thể suốt ngày đối mặt với ta, sẽ không hối tiếc sao?”
Nào ngờ nụ cười của hắn càng lúc càng lớn: “Vậy thì thật sự là tốt không gì bằng.”
[Được sớm ngày bên cạnh Tiểu công chúa, sướng c.h.ế.t hắn rồi.]
[Không phải, ta vẫn thấy Giang Viễn Hạc làm phò mã thật đáng tiếc.]
[Tiểu công chúa bị Tạ Lan làm cho sợ rồi sao, lo lắng Giang Viễn Hạc cũng ghét bỏ nàng sao?]
[Thực ra không phải vậy, ta cho rằng tiểu công chúa chỉ đang thử lòng Giang Viễn Hạc, lòng chân thành có cách đối ứng của lòng chân thành, lòng giả dối có cách đối ứng của lòng giả dối.]
[Rời xa Tạ Lan, chỉ số thông minh của tiểu công chúa đã chiếm lĩnh rồi, xử lý Diệp Yểu gọn gàng như vậy, ai còn coi nàng là ngốc bạch ngọt nữa?]
Bình luận trên không có chút che mắt, ta day day ấn đường, nghe Giang Viễn Hạc nói: “Công chúa đừng bao giờ đánh đồng vi thần và Tạ Lan, vi thần không phải hắn, không thể đưa ra lựa chọn. Mục đích của vi thần luôn rất rõ ràng.”
14
Ta nhìn hắn rồi hắn lấy một chiếc khăn tay từ trong lòng ra, trông có vẻ là đồ cũ, đã bị giặt đến bạc màu.
Giang Viễn Hạc vô cùng trân trọng vuốt ve vài cái, giọng nói trở nên dịu dàng: “Có lẽ công chúa không nhớ, khi vi thần mới vào Thái Học bị người ta lạnh nhạt, lúc vi thần buồn bã gặp được công chúa. Lúc đó, tâm trạng công chúa cũng không tốt nhưng vừa khóc vừa an ủi vi thần dù ngu dốt cũng phải nỗ lực học hành.”
Ta véo ngón tay suy nghĩ, sao lại có chút khác biệt so với những gì ta nhớ nhỉ?
Tâm trạng ta không tốt mà rơi nước mắt là vì thân hình hắn quá cứng, va vào khiến mũi ta ê ẩm.
Ta an ủi hắn cái gì chứ? Ta không phải đã mắng hắn ngốc, bảo hắn học hỏi người khác cách biết điều sao?
Thấy hắn đắm chìm trong ký ức, phá vỡ giấc mơ của hắn thì thật tàn nhẫn, chi bằng cứ để hắn hiểu lầm như vậy đi.