10
Chu Vân Xuyên rõ ràng không ngờ rằng tôi sẽ hỏi thẳng thắn như vậy, trên mặt có thoáng chút bất an.
Nhưng ngay sau đó, anh ấy chậm rãi gật đầu: "Ừm."
Rồi trong mắt lại ngấn lệ: "Xin lỗi mà, hôm nay anh thực sự không kìm được, anh vừa nhìn thấy khuôn mặt của Ôn Dục, giống em đến vậy... anh cứ như thể trong đầu có một Ô Lạp Lạp Nghi Tu vậy, thần thiếp thực sự không làm được, hu hu hu."
...
Giờ phút này, tôi hiểu sâu sắc sự khó khăn khi giao tiếp với một người đàn ông có thể chất dễ bị mất kiểm soát nước mắt.
"Lời tỏ tình của anh đột ngột quá."
Tôi vội vàng đưa khăn giấy cho anh ấy: "Ngoan, xì mũi trước đi."
Chu Vân Xuyên khóc thành một dòng Trường Giang: "Em quan tâm anh như vậy, anh hu hu hu thật sự rất cảm động."
Thật lòng mà nói, bây giờ tôi có chút nghi ngờ, những cảnh khóc của anh ấy trước đây xuất sắc đến vậy, không phải vì anh ấy có nền tảng chuyên môn tốt đến đâu, mà đơn thuần là vì thể chất dễ bị mất kiểm soát nước mắt mà anh ấy chiếm được lợi thế.
Nhân lúc Chu Vân Xuyên khóc mệt rồi, tôi vội vàng trao đổi ý tưởng của mình với anh ấy: "Chúng ta có thể thể hiện thân mật hơn một chút trong chương trình, mượn chủ đề để tạo ra một làn sóng lưu lượng truy cập cho chương trình."
Nói đến đây tôi có chút chột dạ: "Dù sao thì, độ hot của hai chúng ta trên mạng bây giờ cao quá, không tận dụng lưu lượng truy cập của mình thì uổng."
Chu Vân Xuyên ngước đôi mắt đẫm lệ lên: "Em muốn gắn thành cp với anh?"
Tôi yếu ớt gật đầu.
Rồi ngay lập tức tôi nhìn thấy Chu Vân Xuyên nhảy lên tại chỗ cao hai mét như một con khỉ đầu chó: "Anh đồng ý, anh đồng ý, anh thật sự đồng ý mà!"
Bà nội chủ nhà ở phòng bên cạnh lập tức bị đánh thức: "Lũ quét rồi lũ quét rồi?"
Tôi nhanh chóng bịt miệng Chu Vân Xuyên lại: "Suỵt!"
Ai đó cong mắt thành hình trăng lưỡi liềm: "Ừm ừm ừm nha."
...
Không phải, tôi đang lợi dụng tình cảm của anh đó anh trai!
Anh cũng quá là con cừu non rồi đó?!
11
Theo thỏa thuận giữa tôi và Chu Vân Xuyên, trong buổi ghi hình ngày thứ hai, mối quan hệ giữa chúng tôi đã trở nên thân thiết hơn rất nhiều.
"Nhiệm vụ tiếp theo là các ông bố xuống sông nhặt ốc."
Người dẫn chương trình mặc ủng đi mưa, gọi các quý ông đi phân công nhiệm vụ hôm nay.
Còn các bé thì được các chị trợ lý dẫn đi phỏng vấn các bé đáng yêu.
Tôi và mấy bà mẹ khách mời đi lang thang vô định bên bờ sông, buôn dưa lê tám chuyện.
"Khách mời đặc biệt của chương trình chúng ta chắc hôm nay đến được rồi nhỉ?"
"Khách mời đặc biệt?"
Tôi ngạc nhiên: "Ai vậy?"
"Em không biết sao?"
Ngô Tà ngơ ngác nhìn Trần Tĩnh: "Phó tổng giám đốc của Hoa Nặc, Cố Quân Duật đó.”
"Tối hôm qua đạo diễn gửi trong nhóm đó, mọi người không nhận được sao?"
Tôi càng ngơ ngác hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
Nhóm gì vậy trời!
Tôi căn bản không có nhóm nào cả!
Vũ Khúc Đoạn Trường
Ngô Tà người như tên, người còn ngây thơ hơn cả tên: "À, em không vào nhóm sao? Tại sao đạo diễn lại chặn em nhỉ?”
"Để chị đoán xem, là định cho em một bất ngờ?"
...
Còn đoán? Chị bé à chị còn đoán! Uống sữa AD Canxi của chị đi!
Tôi nhịn xuống thôi thúc muốn trợn mắt, chuyển chủ đề: "Chúng ta đi xem các bé đi, các bé đang làm bài kiểm tra, chắc cũng sắp xong rồi."
Đến căn phòng nhỏ đang phỏng vấn, chúng tôi nhìn qua tấm kính thấy mấy bé đang múa may quay cuồng kể về những chuyện vui trong ngày hôm nay.
Trẻ con đúng là ngây thơ đáng yêu, ngay cả kem đánh răng đã bóp to đến đâu khi đánh răng tối qua cũng hận không thể khoa tay múa chân cho người quay phim xem.
Tôi đang nghe say sưa thì sau lưng đột nhiên truyền đến một mùi thương nhân quen thuộc: "Xán Xán?"
Đạo diễn Trương Đồng kéo Cố Quân Duật đi tới, vẻ mặt tươi cười: "Sao nào, tôi đưa cả bạn cũ của em đến rồi đây, vui không?"
Tôi: Vui (nghiến răng nghiến lợi), muốn tôi biểu diễn đoạn vũ đạo đoạn khoa tam* cho anh xem tại chỗ không, cưng?
(*科目三 mọi người copy cụm này lên anh gu gồ hoặc tóp tóp là hiểu ngay nè)
Cố Quân Duật nhiệt tình nhìn tôi: "Lâu rồi không gặp."
Tôi cười như không cười: "Bố tôi đã làm giao dịch gì với cậu?"
"Một miếng đất ở ngoại ô Bắc Kinh, tôi rất thích."
Giờ phút này, tôi cuối cùng cũng hiểu ra cái gọi là âm mưu của ông bố mình.
Một miếng đất vô dụng không ai muốn đổi lấy một chàng rể, bố tôi thật sự không chịu thiệt một chút nào.
"Vậy thì?"
Tôi tránh ống kính, đi thẳng vào vấn đề: "Cậu là đến để mượn chương trình xem mắt tôi?"
"No no no!"
Cố Quân Duật nói rất nghiêm túc: "Là mượn chương trình theo đuổi chị."
Tôi nhìn ánh mắt lảng tránh của đạo diễn Trương Đồng: "Bố tôi lại tài trợ cho chương trình của ông rồi?"
Ông ấy ngượng ngùng cúi đầu: "Ừm..."
Được được được, show về trẻ con đều bị mấy nhà tư bản có tiền các anh làm thành show hẹn hò cả rồi.
Tôi nhấc chân định đi, lại bị Cố Quân Duật nắm lấy cổ tay: "Xán Xán, lát nữa cùng nhau ăn cơm nhé, tôi đã đặt một nhà hàng năm sao, mọi người cùng đi, được không?"
Tôi vừa định nói gì đó, thì nghe thấy Chu Vân Xuyên ở phía sau đang lớn tiếng gọi tôi: "Xán Xán, anh mò được rất nhiều ốc, buổi trưa làm bún ốc cho em ăn nha!"
"Thứ đó vừa bẩn vừa thối, ai thèm ăn chứ?"
Cố Quân Duật hếch mũi lên trời: "Xán Xán sẽ không thích ăn đúng không?"
Tôi nhìn khuôn mặt thương nhân giống với bố tôi của Cố Quân Duật, nhất thời có chút không phân biệt được ai mới là bố tôi.
Quản trời quản đất, còn quản được cả tôi ăn bún ốc sao?
"Anh là Chu Vân Xuyên?"
Cố Quân Duật cười như không cười: "Ảnh đế à, nghe danh đã lâu rồi."
Ánh mắt Chu Vân Xuyên tập trung vào bàn tay trái của Cố Quân Duật đang nắm lấy tôi, anh ấy không chút dấu vết tiến lên chắn trước người tôi.
"Bỏ tay ra!"