Nhầm Em Trai Thành Con Trai Tôi, Ảnh Đế Suy Sụp Rồi!

Chương 6



Xung quanh Chu Vân Xuyên ẩn ẩn có sự tức giận: "Ai cho phép cậu chạm vào cô ấy?"

Tôi im lặng rút tay về, rồi thuận thế nắm lấy tay Chu Vân Xuyên: "Chúng ta không giận dỗi với người ghét ăn bún ốc, không đáng đâu~"

Chu Vân Xuyên theo bản năng nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, mắt đỏ hoe, vẻ mặt như sắp vì kích động mà rơi lệ: "Ốc môn vạn tuế, những người ghét ốc gặp nạn rồi."

Sắc mặt Cố Quân Duật vô cùng khó coi, nhưng hiển nhiên là cậu ấy không hiểu lắm những từ ngữ hot trên mạng này.

Khóe miệng giật giật hồi lâu, cậu ấy móc điện thoại ra rên rỉ: "Chú à, con gái chú mắng con, con không cần đất nữa... gì cơ, lại tặng kèm một trung tâm thương mại?!"

Mặt Cố Quân Duật biến sắc như tắc kè hoa: "Chú ơi, chú xem chú khách sáo quá, nếu trung tâm thương mại muốn tặng thì... chú tặng thêm cho con một cửa hàng nữa có được không ạ?"

Má ơi!

Tôi giật lấy điện thoại: "Ôn Vinh Huy con nói cho bố biết, nếu bố còn dám lấy tài sản của gia đình ra để sĩ diện, bố xem con..."

Tút tút tút.

Ông ấy sợ hãi cúp máy.

Cố Quân Duật ngơ ngác đứng một bên, cẩn thận bám lấy cánh tay của Chu Vân Xuyên: "Anh trai, hình như chị ấy giận rồi, anh mau khuyên chị ấy đi, em cũng chỉ muốn trung tâm thương mại và cửa hàng thôi mà~"

...

Không phải chứ, ai mà lại có tổng giám đốc công ty niêm yết là chủ vườn trà (trà nam) vậy trời?

12

Mười phút đầu tiên khi Cố Quân Duật đến, Chu Vân Xuyên coi cậu ta là kẻ thù.

Một tiếng đầu tiên khi Cố Quân Duật đến, Chu Vân Xuyên thương cậu ta như em gái.

Cảnh tượng chị chị em em suýt chút nữa là đạo diễn không thể kiểm soát được.

"Chu Vân Xuyên, anh là đàn ông con trai, sao cứ thích làm cái đồ mít ướt vậy hả?"

Cố Quân Duật húp xùm xụp bún ốc, vẻ mặt rất hưởng thụ: "Nếu anh thật sự thích Xán Xán, thì anh cứ trực tiếp theo đuổi cô ấy đi!”

"Thầm thích mười năm còn không bằng tỏ tình một tiếng.”

"Còn ảnh đế cái gì, IQ còn không bằng một miếng đất của tôi nữa."

Chu Vân Xuyên: "Có lý, nhưng điều đó không thể che đậy sự thật là cậu mắng tôi."

Tôi: ...Im miệng đi, đây là phát sóng trực tiếp đó!!!

13

Ngày thứ ba ghi hình chương trình, chúng tôi đến với biển mây tuyệt đẹp.

Khác với các cuộc thi mang tính nhiệm vụ trong hai ngày trước, lần này chương trình chủ yếu tập trung vào các cuộc phỏng vấn khi đi du lịch.

Trong chiếc thuyền vịt chật chội, Chu Vân Xuyên ra sức đạp chân: "Xán Xán, tốc độ này được không? Em có bị say sóng không?"

Tôi cúi đầu nhìn chiếc thuyền vẫn còn đang bơi tại chỗ, cảm thấy huyết áp đang tăng vọt.

Cố Quân Duật đang rúc vào cùng chúng tôi cười đến nỗi sắp vỡ vụn: "Anh trai à, tôi dùng ngón út khua cũng nhanh hơn anh ha ha ha ha ha!"

Ôn Dục lặng lẽ nhắm mắt, yên tĩnh giả vờ ngủ, khuôn mặt non nớt lộ ra vẻ trưởng thành không phù hợp với lứa tuổi của bé.

"Ôn Xán Xán."

Ông cụ non Ôn Dục nói với giọng điệu lãnh đạm: "Ngủ đi, với tốc độ này thì chị có thể ngủ thêm ba tiếng nữa đó."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]

Ồ?

Nhưng tôi nhớ là đích đến chỉ cách bờ hai mươi phút thôi mà?

14

Khó khăn lắm mới chèo đến được đình ở giữa hồ, đạo diễn định phỏng vấn chúng tôi ở đó.

Có lẽ là lo lắng rằng tôi và Chu Vân Xuyên sẽ nói lệch chủ đề, đạo diễn đặc biệt tìm đến không ít tư liệu về hai người chúng tôi sau khi ra mắt, để chúng tôi xem trước một lúc rồi mới tiến hành phỏng vấn.

Vũ Khúc Đoạn Trường

Tôi đang bận rộn lật xem tư liệu, còn Chu Vân Xuyên thì lại không yên ổn.

"Thầy Chu, trước đây thầy đẹp trai quá à~”

"Không đúng không đúng, bây giờ thầy cũng rất đẹp trai~"

Tiểu hoa webdrama Lý Vi Vi chỉ thiếu nước nhào lên người Chu Vân Xuyên: "Thầy Chu, biết thầy sẽ lên chương trình này, người ta mới đến đó~"

Chu Vân Xuyên xoẹt một cái đứng dậy, cách Lý Vi Vi mười vạn tám nghìn dặm: "Đừng giả giọng nữa, tôi nghe mà cổ họng đau."

Trong lòng tôi dâng lên một cảm xúc khó tả, giơ tay gõ hai tiếng vào cửa kính.

"Xán Xán!"

Chu Vân Xuyên giây trước còn Tiểu Long Nữ giây sau đã biến thành Tiểu Long Nhân: "Anh muốn ngồi cùng em!"

Tôi thuận thế khoác lấy cánh tay của Chu Vân Xuyên, với vẻ mặt độc ác của nữ phụ: "Lôi lôi kéo kéo cái gì? Đang quay chương trình đó!"

Lý Vi Vi cười rạng rỡ: "Biết đang quay chương trình tôi mới đến đó chứ, biết hai người là cp của chương trình tôi mới muốn lại gần thầy Chu chứ, nếu không thì làm sao để ké lưu lượng truy cập của hai người được?"

Tôi: ...

Chu Vân Xuyên: ...

Ôn Dục bị tiếng nói giả tạo đánh thức: "Cô nói với giọng điệu đó, vừa nghe đã biết là do bố cháu dạy cho, nếu cháu đoán không sai thì, cô cũng là do bố cháu thuê đến để chia rẽ chị cháu và anh Chu đúng không ạ?"

Lý Vi Vi ngơ ngác: "Sao cháu biết?!"

Ôn Dục cười hì hì: "Vì đôi tất len năm ngón sặc sỡ mà cô đang đi trên chân là do nhà máy của cháu sản xuất, nhưng loại này bây giờ chỉ là bán thành phẩm thôi, còn chưa lên kệ nữa.”

"Vừa nhìn đã biết là bố cháu tặng cho cô rồi, đúng không ạ?"

Lý Vi Vi rụt đôi dép bông xỏ ngón của mình về, cả người như sắp nổ tung: "Tôi không tin tôi không tin!"

"Đây chính là lông thỏ Angora chính tông, hu hu hu..."

Tôi và Chu Vân Xuyên nhìn nhau.

Quả nhiên là đóng webdrama, sự thay đổi trạng thái vai diễn vẫn là vượt trội hơn người thường rất nhiều.

Có lẽ là đôi tất len của bố tôi đã lừa dối Lý Vi Vi, nên nợ cha con trả, ánh mắt cô ta nhìn tôi và Ôn Dục cũng dần trở nên sắc bén.

"Dựa vào đâu mà thầy Chu thích cô chứ không thích tôi?"

Lý Vi Vi phát điên tại chỗ trong lúc nghỉ quay: "Cô có ưu điểm gì chứ?"

Tôi nhấp một ngụm Nhị Oát Đầu chua ngọt vị matcha: "Có lẽ là trạng thái tinh thần của tôi tương đối ổn định thì sao?"

Cố Quân Duật vừa được tôi giành lại đất hừ hừ: "Chị ổn định?"

Chu Vân Xuyên vỗ một cái vào gáy anh ta: "Cậu nói lại xem?!"

Cố Quân Duật ôm lấy gáy, thẹn thùng muốn nhỏ lệ: "Anh ơi, đánh đau người ta đó~"

Lý Vi Vi trợn tròn mắt: "Đợi chút, rốt cuộc Ôn tổng bảo tôi chia rẽ cặp nào vậy hả?"