Nhạn Bắc Bay Hướng Nam

Chương 12: Chẳng qua chỉ là viên đá được mài giũa



"Em trai sao?"

Lâm Nghiên gật đầu: "Đúng vậy, năm nay 5 tuổi."

Khương Nhạn Bắc nhớ đến bé trai gặp ở trung tâm thương mại, lặng người một lúc rồi bật cười khẽ.

Lâm Nghiên kinh ngạc trước phản ứng khác thường của anh: "Sao thế?"

"Không có gì." Khương Nhạn Bắc lắc đầu.

Lâm Nghiên nhận ra hình như mình đã kể chuyện của Thẩm Nam quá nhiều, nhanh chóng đổi đề tai: "Ôi, đồ ăn sắp nguội rồi, chúng ta mau ăn đi."

Khương Nhạn Bắc gật đầu, nhẹ nhàng mỉm cười.

Anh không ngờ những chuyện Thẩm Nam trải qua hoàn toàn khác biệt với kịch bản anh từng phác họa, nói không bất ngờ thì là giả. Vì Thẩm Nam trong lời kể của Lâm Nghiên có chút... kiên định, nếu đặt hai từ này bên cạnh hình tượng một cô chiêu ngỗ ngược, thực sự rất mâu thuẫn.

Ăn xong, hai người chào tạm biệt nhau.

Khương Nhạn Bắc là nhân tài được mời về giảng dạy, nên nhà trường đã cấp cho anh một căn hộ hai phòng cho gia đình trong khu tập thể giảng viên.

Anh đã đi làm được hai tháng, cơ bản chỉ đi đến ba địa điểm: tòa nhà khoa Sinh học, căn hộ và nhà ăn, thỉnh thoảng sẽ đến IWF. Vì công việc bận rộn nên đã lâu anh không về nhà bố mẹ, tối nay rảnh rỗi, bèn lái xe về nhà.

Nhà họ Khương nằm ở một khu dân cư kiểu cũ cao cấp, biệt thự hai tầng theo phong cách Trung Quốc toát lên vẻ cổ kính, mà những dấu ấn thời gian đó lại là gu thẩm mỹ và địa vị của chủ nhân.

Bố Khương Chi Minh là giám đốc của bệnh viện đứng đầu tỉnh, chuyên gia phẫu thuật tim hàng đầu cả nước. Mẹ Tống Sầm là giáo sư xã hội học, học giả nổi tiếng. Với nền tảng như vậy, có thể nói anh lớn lên trong một gia đình trí thức kiểu mẫu, là con nhà người ta "chính hiệu".

Khương Nhạn Bắc về đến nhà đã hơn 8 giờ. Trong phòng khách trang nhã và tinh tế, Khương Chi Minh và Tống Sầm ngồi uống trà trên sô pha mang phong cách cổ điển. Hai người không giống đôi vợ chồng thân mật, mà như một đối tác phối hợp ăn ý, việc ai nấy làm.

"Chào bố mẹ." Khương Nhạn Bắc bước tới chào hỏi rồi ngồi xuống sô pha.

Khương Chi Minh đặt cốc trà xuống, hỏi anh: "Công việc thế nào?"

"Vẫn ổn."

Khương Chi Minh nói: "Con đã sắp hai mươi tám tuổi, tuy ở tuổi này mà có thể lên chức phó giáo sư, cũng coi như là hiếm thấy trong nước. Nhưng đây mới chỉ là khởi đầu, vẫn phải tiếp tục cố gắng. Năm đó ba mươi mốt tuổi, bố đã là giáo sư. Bố hy vọng con có thể vượt qua bố."

Khương Nhạn Bắc đáp: "Bố là chuyên gia nổi tiếng, con lấy bố làm gương nhưng không dám khẳng định sẽ vượt qua bố, chỉ có thể đảm bảo tiếp tục cố gắng."

Khương Chi Minh hài lòng gật đầu: "Người trẻ khiêm tốn là tốt."

Tống Sầm ngồi bên cạnh cười nói: "Từ nhỏ Nhạn Bắc chưa từng khiến chúng ta nhọc lòng, ngoan ngoãn, hiểu chuyện. Thằng bé không có thời kỳ nổi loạn như những đứa trẻ nhà khác. Bây giờ cũng coi như học thành tài, sự nghiệp thành công, là thời điểm bắt đầu suy xét đến chuyện hôn nhân."

Khương Chi Minh gật đầu: "Mẹ con nói đúng đấy. Hồi đó con đi du học, bố mẹ khuyên con đặt việc học lên hàng đầu. Bây giờ con về nước, công việc cũng không tệ, đúng là lúc nên có một cô bạn gái. Bệnh viện bố có một nữ bác sĩ trẻ, nghe nói là bạn học cấp 3 của con, con bé cũng rất ưu tú, tốt tính. Bố cũng quen bố con bé, hoàn cảnh gia đình tương đương với nhà mình. Cuối tuần này con có rảnh không? Bố hẹn cho hai đứa gặp nhau nhé."

Tống Sầm tiếp lời: "Bố mẹ luôn nghĩ rất thoáng, lúc thi đại học, tuy bố mẹ hy vọng con sẽ học y, nhưng khi con nói mình có hứng thú với sinh vật thì bố mẹ vẫn ủng hộ. Vì thế chuyện tình cảm cũng sẽ dựa vào ý con thích. Người trẻ cứ gặp nhau trước, nếu không có duyên thì mẹ còn có mấy người bạn có con gái, độ tuổi cũng tầm con, học hành, công việc đều không tệ. Con cứ từ từ làm quen, thế nào cũng sẽ gặp được người mình thích ấy mà."

Chẳng hiểu sao trong đầu Khương Nhạn Bắc bỗng hiện lên hình ảnh của Thẩm Nam, với tiêu chuẩn của bố mẹ, có lẽ cô gái này hoàn toàn không thể lọt vào mắt họ.

Bỗng dưng anh cảm thấy suy nghĩ này của mình thật hoang đường. Anh đã không còn cảm xúc gì với cô từ lâu. Mê muội, oán giận và không cam lòng đều đã trôi đi theo năm tháng. Bây giờ với anh, Thẩm Nam chỉ là một người bạn không thân thiết mà thôi.

Anh mỉm cười: "Cuối tuần này con đi công tác bên IWF, để chuyện gặp mặt sau đi ạ."

Khương Chi Minh gật đầu: "Chuyện này không gấp, công việc là quan trong nhất."

Gia đình họ trò chuyện một hồi, nếu người ngoài nhìn vào sẽ cảm thấy đó là một gia đình hòa hợp, đầm ấm. Khương Nhạn Bắc cũng nghĩ như vậy.

Bố mẹ anh có cả học thức và địa vị, là thành phần tri thức điển hình, ngoài mặt là đôi vợ chồng thắm thiết. Chỉ có anh mới biết, họ chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, chỉ là cố gắng giả vờ để duy trì vỏ bọc "vợ chồng hòa thuận" mà thôi.

Với con trai, ngoài mặt thì họ nói là nghĩ thoáng, tư tưởng tiến bộ. Từ nhỏ đến lớn, họ chưa từng đánh hay mắng anh, cho anh một môi trường thân phận hơn biết bao người. Anh có thể có sở thích và thói quen riêng, song điều kiện tiên quyết là phù hợp với quy tắc chuẩn mực của Khương Chi Minh và Tống Sầm.

Họ vẽ cho anh một vòng tròn, anh chỉ có thể tự do trong đó.

Tuy nhiên, một khi anh muốn nhảy ra khỏi vòng tròn đó, anh sẽ lùi bước bởi những lời lẽ thuyết phục khiến anh không có cách nào phản bác. Hồi nhỏ, anh đắm chìm vào những cuốn sách ngoại ngữ nên chỉ được hạng nhì, bố mẹ không hề trách cứ mà chỉ ân cần dạy bảo, an ủi, sau đó lặng lẽ lấy đi tất cả những cuốn sách họ nghĩ là vô bổ.

Anh từng say mê nhạc rock. Sau khi Khương Chi Minh và Tống Sầm biết được, họ thay nhau tâm sự với anh, qua đủ loại trích dẫn kinh điển của hai người, khiến anh thậm chí nghi ngờ điều mình thích là thú dữ ác ôn. Sau đó, họ đã âm thầm giở mánh khóe để hủy bỏ buổi biểu diễn đầu tiên của anh ngay từ bước đầu tiên.

Dưới sự kiểm soát ôn hòa nhưng thực chất đầy ép buộc, anh nhận ra rằng, phải khiến họ hài lòng mới đổi được tự do cho bản thân.

Do đó anh không còn rớt xuống hạng hai, cũng từ bỏ nhạc rock.

Chỉ có một lần bố mẹ khiến anh công nhận hai từ "nghĩ thoáng" là lúc thi đại học, sau khi do dự giữa y và sinh vật, anh đã chọn sinh vật. Mọi người đều biết đó là chuyên ngành rất hạn hẹp, dù Khương Chi Minh và Tống Sầm thất vọng nhưng vẫn dựa vào tư tưởng "tiến bộ", nên họ không hề ngăn cản, chỉ bảo anh chuẩn bị sớm kế hoạch ứng tuyển vào các trường Ivy League.

Mọi người đều cảm thấy anh lớn lên trong một gia đình tiến bộ, giàu có, cuộc sống ắt hẳn sẽ thuận lợi. Trong mắt người ngoài, Khương Nhạn Bắc là một học sinh giỏi không có khuyết điểm, nhưng chẳng ai biết, thật ra anh chẳng qua chỉ là một viên đá được mài giũa, không có góc cạnh, không có cái tôi, thậm chí cũng chẳng có hơi ấm.

Nhờ mấy năm trước anh được sống một mình, tự do làm điều mình thích, nếu không, có lẽ ngay cả chút thức tỉnh bản thân từ thuở thiếu thời cũng đã bị dập tắt hoàn toàn, cuối cùng thành người con tốt trong kỳ vọng của Khương Chi Minh và Tống Sầm, trở thành bản sao của chính họ.

Một người thành đạt theo chuẩn mực xã hội, nhưng lại khoác lên mình vẻ đạo mạo giả tạo.