Khương Nhạn Bắc cũng biết chuyện mình làm không hay lắm, thật ra anh không cần phải làm như vậy, anh cũng không phải nhân viên chính thức của IWF. Nhưng khi thấy Thẩm Nam áp dụng cái kiểu làm việc rối ren đó vào IWF, thực sự rất phản cảm, nhất là khi nghĩ đến việc cô đã làm mẹ.
Buổi chiều về trường, Khương Nhạn Bắc đi thẳng đến phòng thí nghiệm, nhưng không hiểu sao lại có chút phân tâm. Lúc làm thí nghiệm, trong đầu anh cứ hiện lên hành động vén tóc của Thẩm Nam trong thang máy trưa nay, đến mức giữa chừng phải đứng lên đi lấy nước để uống mấy lần.
Có điều, từ nhỏ anh rèn luyện thói quen tự tập trung, có thể kiểm soát tinh thần. Dù hơi xao nhoãng, anh vẫn hoàn thành kế hoạch thí nghiệm buổi chiều.
Bước ra khỏi phòng thí nghiệm thì bầu trời đã ráng vàng.
"Lớp trưởng." Một người anh ở đằng sau.
Khương Nhạn Bắc quay người lại thì thấy Lâm Nghiên bước nhanh tới.
"Đi ăn sao?" Anh hỏi.
Lâm Nghiên gật đầu: "Cậu về nhà sao?"
Khương Nhạn Bắc nói: "Đến nhà ăn trước rồi mới về, đi chung nhé."
"OK."
Thật ra quan hệ của hai người không quá thân thiết, Khương Nhạn Bắc là một lớp trưởng rất trách nhiệm, mọi chuyện trong lớp đều được anh sắp xếp ổn thỏa. Khi các bạn học tìm anh, anh đều hào phóng giúp đỡ, Lâm Nghiên cũng thường hỏi anh những kiến thức chuyên ngành. Kiểu học sinh hoàn hảo ở mọi phương diện như vậy luôn có tiếng tốt với giảng viên và bạn học.
Nhưng trong mắt Lâm Nghiên, một vật không có tì vết, một người con trai gần như không thể tìm thấy một khuyết điểm nào, lại có phần thiếu chân thực. Giống như một khuôn mẫu tiêu chuẩn, tuy hoàn hảo nhưng luôn tạo ra cảm giác xa cách, thiếu đi chút hơi ấm của con người.
Giống như hồi đi học, anh từng có một cô bạn gái khoa tiếng Anh rất xinh. Anh giúp cô ấy lấy nước, xách túi; kiên nhẫn chờ cô ấy dưới ký túc xá nữ, còn chu đáo gắn đệm lên yên sau xe đạp cho cô ấy. Nhưng mỗi lần gặp hai người trên đường, Lâm Nghiên chưa từng thấy họ thân mật như bao cặp đôi học đường khác.
Đôi lúc Lâm Nghiên cũng nghi ngờ, liệu rằng kiểu con trai luôn nghiêm túc, chỉn chu không bao giờ mắc lỗi như Khương Nhạn Bắc khi yêu cũng vạch sẵn kế hoạch như công việc và học tập không?
Hai người sóng vai bước đi, cô ấy muốn tìm vài đề tài để trò chuyện, nhưng hồi lâu vẫn chưa tìm được. May thay Khương Nhạn Bắc vốn là người trầm tính, kiệm lời, nên bầu không khí cũng khá tự nhiên.
Thành phố đầu tháng 11 hơi se lạnh, những cô cậu thanh niên tràn đầy sức sống trong trường cũng phải mặc quần áo rất dày. Hai người đi một lát thì thấy một chiếc xe Maserati sang trọng đỗ ở dọc đường.
Một cô gái ăn mặc sành điệu đứng tựa vào xe, chân váy ngắn không hợp thời tiết, mang giày cao gót, đung đưa chiếc túi xách hàng hiệu, cầm điện thoại gọi video, gương mặt xinh đẹp, nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời.
Lúc đầu Lâm Nghiên không mấy để ý, chỉ cảm thấy Khương Nhạn Bắc bên cạnh chợt khựng lại, vô thức nhìn theo hướng mắt của anh thì phát hiện anh đang nhìn cô gái đó.
Cô ấy cảm thấy lạ, còn tưởng là người quen của anh, dù sao dưới con mắt của cô, Khương Nhạn Bắc sẽ không hứng thú với kiểu con gái này.
Tuy nhiên, rõ ràng anh không hề nhận ra. Sau khi anh dừng lại, lúc cô gái đó nhìn hai người, anh lại thản nhiên bước tiếp.
Cô gái huýt sáo trêu ghẹo.
Lâm Nghiên lặng lẽ quan sát biểu cảm của Khương Nhạn Bắc, không tìm thấy manh mối nào. Cô ấy nghi ngờ ban nãy anh khựng bước chỉ là một hành động nhỏ vô nghĩa.
Chỉ là, trong đầu tiến sĩ Lâm chợt lóe lên một ý nghĩ, cô ấy bất giác quay đầu lại nhìn cô gái đó.
Thảo nào cô ấy cảm thấy quen quen. Hồi đó ở trường, chẳng phải Thẩm Nam luôn ăn diện lòe loẹt, lái chiếc Maserati vòng vòng sân trường sao? Đừng nói là thời tiết se lạnh như bây giờ, dù là mùa đông, cô ấy cũng thấy Thẩm Nam mặc váy ngắn không tất, đúng là một cô gái yêu cái đẹp.
Dù thời đó họ không thân thiết, cô ấy chỉ biết Thẩm Nam qua tin đồn, nhưng mỗi lần gặp trong khuôn viên trường, cô ấy đều không khỏi ngoái đầu nhìn lại mấy lần.
Thẩm Nam thực sự rất xinh, dù ăn mặc lòe loẹt cũng không tạo cảm giác lố bịch.
Lâm Nghiên quay đầu lại, cười nói: "Cô bé đó hơi giống Thẩm Nam lớp mình, hồi đó cậu ấy luôn lái chiếc Maserati ấy."
Khương Nhạn Bắc hồi lâu sau mới chợt nói một câu: "Không giống."
"Hả?" Lâm Nghiên sửng sốt, cười nói: "Ừm, Thẩm Nam xinh hơn nhiều."
Lần này Khương Nhạn Bắc không nói gì nữa.
Hai người đến nhà ăn tự phục vụ khá thưa người. Khương Nhạn Bắc tiến lên trước, trả tiền cho Lâm Nghiên.
Lâm Nghiên cũng không khách sáo, dù sao cô ấy vẫn chỉ là một nghiên cứu sinh nghèo chưa tốt nghiệp, còn người ta đã là phó giáo sư. Cô ấy nhớ rõ, lớp trưởng Khương Nhạn Bắc đã luôn lịch thiệp như vậy từ hồi đi học.
Hai người ngồi vào bàn trong góc. Khương Nhạn Bắc đặt đĩa ăn xuống, hỏi: "Cậu muốn uống gì?"
Lâm Nghiên ngượng ngùng đáp: "Gì cũng được."
Khương Nhạn Bắc đến quầy bán nước, mua được một cốc ca cao nóng cho cô ấy và soda cho mình.
"Có hướng tìm việc chưa?" Anh ngồi xuống rồi hỏi thăm.
Lâm Nghiên lắc đầu, cười bất lực: "Nơi muốn đến thì không đủ khả năng, còn nơi có thể làm việc thì không hợp ý lắm. Nữ tiến sĩ rất khó tìm việc, nếu không ổn thì mình học thêm hai năm, nghe nói chế độ sau bậc tiến sĩ cũng khá tốt."
Khương Nhạn Bắc gật đầu: "Đó cũng là một con đường."
Anh lặng lẽ nhìn cô ấy, lơ đãng nhắc đến: "À phải rồi, sao cậu và Thẩm Nam lại thành bạn bè vậy? Tôi thấy hai cậu mỗi người một hướng cơ mà."
Lâm Nghiên ngây người rồi cười đáp: "Thẩm Nam rất tốt, hồi đó mọi người đều nghĩ cậu ấy là kiểu cô chiêu chảnh chọe, kiêu ngạo, khó gần, nhưng sự thật thì khác."
"Ồ." Khương Nhạn Bắc nhướng mày, khóe miệng hơi nhếch lên: "Thật à?"
Thật ra Lâm Nghiên không muốn kể chuyện của Thẩm Nam cho người khác, trên đời này người giúp đỡ khi khó khăn thì ít, còn kẻ gièm pha đặt điều lại nhiều. Cô không muốn bạn mình trở thành đề tài mua vui của người khác.
Có điều, cô ấy cảm thấy Khương Nhạn Bắc không phải kiểu người xấu tính như vậy. Nhớ mấy ngày trước cô ấy nói giúp Thẩm Nam chuyện dự án IWF, lo rằng anh có hiểu lầm với Thẩm Nam, bèn nói:
"Cậu biết mà, gia đình mình chỉ đủ ăn. Năm hai đại học, bố mình bệnh nặng, móc hết tài sản ra để chạy chữa cho bố. Mình suýt nữa đã phải bỏ học để đi làm kiếm tiền. Sau đó, thầy hướng dẫn nói có một nhà từ thiện vừa nghe gia cảnh của mình đã quyết định hỗ trợ, hy vọng mình có thể hoàn thành chương trình học. Nhờ khoản tiền tài trợ đó, bố mình đã được phẫu thuật, mình cũng được học tiếp, sau đó thi nghiên cứu sinh tiến sĩ.
Mình ở cùng phòng với Thẩm Nam trong ký túc xá, nhưng cậu ấy hầu như không ở đó, thời đi học thì mình và cậu ấy cũng không quen nhau, hình như chỉ biết nhau qua vài lần cậu ấy mượn bút mình trước khi thi. Hồi đó có rất nhiều tin đồn liên quan đến cậu ấy, mỗi tháng đổi bạn trai một lần, suốt ngày quẩy trong các quán bar, thuê phòng khách sạn cao cấp dài hạn để tổ chức tiệc tùng.
Mình cũng nghĩ cậu ấy hư hỏng như những người khác. Đến khi tốt nghiệp đại học, mình điều tra mới biết nhà từ thiện hỗ trợ học phí cho mình là cậu ấy."
Gương mặt bình tĩnh của Khương Nhạn Bắc cuối cùng đã có vẻ ngạc nhiên, nhíu mày nhìn cô ấy.
Lâm Nghiên cười nói: "Chắc chắn cậu sẽ cảm thấy khó tin. Ban đầu cậu ấy còn chối đây đẩy, cho đến khi thầy hướng dẫn xác nhận mới gật đầu thừa nhận. Cậu ấy còn nói rằng hôm đó vừa khéo nghe chuyện của mình ở ký túc xá, dù sao số tiền đó chẳng là bao với cậu ấy, bảo mình đừng đặt nặng điều đó. Mình biết cậu ấy nói vậy là vì mình từng tuyên bố sau này sẽ kiếm tiền trả cậu ấy, sợ mình mang gánh nặng tâm lý."
Khương Nhạn Bắc chợt cảm thấy gượng gạo, cầm cốc soda lên, uống một hớp rồi đặt xuống, cúi đầu im lặng, nhẹ nhàng vuốt ve cốc thủy tinh.
Lâm Nghiên nói tiếp: "Mình tốt nghiệp chưa đầy một năm thì nghe nói nhà cậu ấy xảy ra chuyện, thế là mình đi mượn tiền cho cậu ấy. Nhưng cậu ấy biết đó là số tiền mình mượn nên chỉ cầm lấy ít. Cậu ấy thật sự khác hẳn với những tin đồn đó, chuyện lần trước nhờ cậu giúp đỡ, thật ra không phải cậu ấy nhờ mình đâu."
"Tôi biết."
Lâm Nghiên thở phào: "Mấy năm nay cuộc sống cậu ấy rất khó khăn, lúc đó mẹ kế của cậu ấy ôm tiền bỏ chạy, để lại cho cậu ấy một đứa em trai chưa đầy một tuổi. Cậu ấy phải gánh trên vai ông bố tật nguyền và cậu em cùng cha khác mẹ. Ngành này của chúng ta vốn đã khó tìm việc, huống hồ là cậu ấy không học hành đàng hoàng, còn chưa có bằng tốt nghiệp. Sau đó, cậu ấy tìm được một công việc văn thư ở công ty quảng cáo, may mà bây giờ đã khá hơn. Thật ra một cô gái đẹp như cậu ấy có rất nhiều cách để lật ngược tình thế, nhưng cậu ấy không chọn con đường tắt."
Khương Nhạn Bắc không hề nghe vế sau, hỏi một câu kỳ lạ: "Em trai sao?"