Nhạn Bắc Bay Hướng Nam

Chương 23: May mắn



Dưới tác dụng của cồn, Thẩm Nam ngủ một giấc dài, khi tỉnh lại thì nắng ấm mùa đông đã sớm tràn ngập ngoài cửa sổ.

Đầu cô đau như búa bổ, là cảm giác say rượu sau bao lâu mới trải qua. Hai năm nay xã giao nhiều, uống rượu là chuyện thường tình, phụ nữ muốn an toàn rời khỏi bàn rượu thì phải luôn giữ tỉnh táo, lâu rồi cô mới buông thả mình như vậy.

Cô day trán, ký ức tối qua ùa về. Cô nhớ đến bữa tiệc náo nhiệt Giáng Sinh, gợi lên những hoài niệm về thời trẻ bồng bột, đồng thời sợ hãi trước những suy nghĩ đột nhiên xuất hiện. Cô lặng lẽ rời chốn xa hoa, ngồi một mình uống rượu trên sô pha để dằn những cảm xúc đó xuống.

Cô không nhớ mình đã uống bao nhiêu, tóm lại là uống đến mức say mèm, ký ức cuối cùng trước khi đứt quãng là khuôn mặt xa cách của Khương Nhạn Bắc.

Lại là Khương Nhạn Bắc?

Cô thầm chửi tục, vén chăn xuống giường. Tắm nước nóng một lúc lâu mới hoàn toàn thoát khỏi cơn choáng váng sau cơn say. Khi về phòng thay đồ thì điện thoại vang lên âm báo tin nhắn, cô lấy ra khỏi túi xách, là của Lý Tư Duệ.

"Tỉnh chưa?"

Thẩm Nam lờ mờ nhớ lại, hình như tối qua Lý Tư Duệ đã bế mình về phòng. Đương nhiên, cô đã say quắc cần câu, anh ta không bế thì còn ai nữa?

Cô trả lời: Tỉnh rồi ạ.

Lý Tư Duệ: Em chờ một lát, anh dậy rửa mặt, chúng ta đi ăn cơm.

Thì ra tên này còn chưa thèm dậy cơ đấy!

Thẩm Nam nhìn đồng hồ ở góc phải điện thoại, 11 giờ kém 10, nhắn: "Được."

Cô định đặt điện thoại xuống thì Lý Tư Duệ nhắn lại: Quà Giáng Sinh trên tủ đầu giường.

Thẩm Nam thoáng sửng sốt, nhìn tủ đầu giường, nơi có một hộp quà xinh xắn. Cô bước đến, đặt điện thoại lên giường rồi mở hộp. Đó là một hộp chocolate hình trái tim và một chiếc vòng tay Pandora. Đều không phải vật đắt tiền, chắc là sợ cô cảm thấy áy náy.

Cô mỉm cười, cầm lấy tấm thiệp trong hộp ghi nét chữ phóng khoáng của Lý Tư Duệ: "Bí Ngô Nhỏ, Giáng Sinh vui vẻ".

Cách xưng hô thân mật đã có từ lâu này này, thật ra đối với tuổi tác và thân phận hiện tại của Thẩm Nam và Lý Tư Duệ đều khá gượng gạo. Cô bĩu môi, lắc đầu cười.

Thẩm Nam thay đồ xong, chuẩn bị xuống lầu. Khi mở cửa ra, cô phát hiện một túi quà nhỏ hình tất treo trên tay nắm cửa, thầm nhủ: Lý Tư Duệ nghĩ mình là ông già Noel à?

Hồi nhỏ, Giáng Sinh anh ta cũng từng tặng quà cô như vậy, nhưng cố tình dùng chiếc tất mình từng mang để đựng quà, rất ngứa đòn, bây giờ đã có tiến bộ.

Thẩm Nam mở tất ra xem, bên trong là một gói kẹo, đó là kẹo dừa cô từng thích ăn nhất.

Lạ thật, khi còn là một cô chiêu chẳng thiếu thứ gì, từng ăn không biết bao nhiêu của ngon vật lạ, nhưng chỉ riêng loại kẹo rẻ tiền, mùi nồng này là cô chưa từng thấy ngán.

Song, dù rất rẻ nhưng rất lâu rồi cô chưa ăn. Trong cuộc sống của cô, hình như đã lâu không có vị ngọt.

Cô không ngờ Lý Tư Duệ còn nhớ sở thích nhỏ này của mình, khiến cô ấm lòng hơn cả hộp chocolate trên tủ đầu giường.

Thẩm Nam cất kẹo vào túi áo khoác rồi xuống lầu, mới nhận ra mình là người dậy sớm nhất. Nếu nhân viên phục vụ không nói tiệc Giáng Sinh tối qua kéo dài đến hai, ba giờ sáng, cô sẽ nghĩ họ đã ra ngoài.

Cô ngồi chờ trên sô pha, bóc một viên kẹo dừa rồi ngậm, vị ngọt ngào tràn ngập khắp miệng, cơn chóng mặt do hạ đường huyết nhanh chóng tan biến.

Rốt cuộc cô cũng biết vì sao trẻ em thích ăn ngọt, vị ngọt thật sự có thể vực dậy tinh thần.

Vài phút sau, những người trên lầu lục tục đi xuống với vẻ mặt chưa tỉnh rượu, các quý cô đã trang điểm nhưng cũng không thể che hết vẻ mệt mỏi. Thẩm Nam tán gẫu với họ, nhìn thấy Lý Tư Duệ chậm rãi đi đến, vẫy tay với anh.

Lý Tư Duệ đi đến: "Thích quà Giáng Sinh không?"

Thẩm Nam nói: "Thích ạ! Anh còn nhớ sở thích lúc nhỏ của em cơ đấy."

Lý Tư Duệ khẽ chau mày, chớp mắt đầy khó hiểu.

Thẩm Nam hỏi: "Tối qua mấy giờ anh ngủ?"

"Hơn 2 giờ."

Quan Chính vỗ tay: "Đi ăn cơm thôi, đói lả người rồi. Ơ, có phải còn thiếu ai nữa đúng không?"

Có người đáp: "Khương Nhạn Bắc."

Quan Chính: "Thằng này, mới sáng ra đã chạy đi đâu rồi?"

Khóe miệng Thẩm Nam khẽ giật, nhìn đồng hồ trên điện thoại, 11 giờ 20 phút, sáng sớm mới lạ đấy.

Họ đang nói chuyện thì một bóng dáng xuất hiện ở cửa, đó là Khương Nhạn Bắc họ đang tìm. Anh mặc đồ thể thao, cho thấy anh đã ra ngoài tập thể dục, sự kỷ luật như vậy, không khâm phục cũng khó.

Quan Chính cười nói: "Sáng sớm không thấy cậu, còn tưởng cậu về mà chả chào tôi đấy."

Khương Nhạn Bắc: "Thấy các cậu chưa dậy nên tôi ra ngoài đi dạo."

Quan Chính: "Được rồi, đã đủ người, mau ăn thôi. Chiều nay còn có hoạt động, đừng lãng phí thời gian."

Lý Tư Duệ nắm tay Thẩm Nam, dẫn cô đến phòng ăn.

Cô vô thức rụt tay lại, nhưng khi thấy người đẹp Tô San San nhìn sang thì vội từ bỏ ý định đó.

Tôn San San nhìn hai người nắm tay, khuôn mặt mệt mỏi càng trở nên kém sắc. Thẩm Nam cảm thấy cô gái này rất xinh, không hiểu sao Lý Tư Duệ không ưng người ta.

Lý Tư Duệ xáp đến gần, khẽ cười: "Biểu hiện khá đấy."

Thẩm Nam lườm anh ta, lơ đãng nhìn lướt qua Khương Nhạn Bắc gần đó. Khi đối diện với cô, ánh mắt anh đã dời đi, không biết được anh đang nhìn về hướng nào.

Bữa trưa rất thịnh soạn, món Trung nhưng bày biện theo kiểu Âu. Những cậu ấm du học về nước và giới tinh anh trong chuyện hưởng thụ, còn cầu kỳ hơn cả người giàu. Thẩm Nam tự cảm thấy không bằng.

Trên núi có một trang trại ngựa, hoạt động buổi chiều chia hai nhóm: năm người cưỡi ngựa, năm người tắm suối nước nóng. Lý Tư Duệ không muốn ngồi yên trong phòng, bèn kéo Thẩm Nam đến trang trại ngựa.

Trước đây Thẩm Nam cũng là dân chơi, nhưng mấy năm nay bận mưu sinh nên đã lâu không được chơi thoải mái, thêm việc Khương Nhạn Bắc không tham gia hoạt động này, cô đã chơi thỏa thích cả một buổi chiều.

Cô luôn cố ép bản thân đừng quan tâm đến người đó, nhưng khi trở về biệt thự ăn tối, cô vẫn vô thức tìm kiếm bóng dáng Khương Nhạn Bắc. Không thấy anh, cô tưởng anh đã về, thầm thở phào.

Tối qua "quẩy" đến hơn nửa đêm, hoạt động đêm nay đơn giản hơn nhiều, một số người chơi bi-a, còn lại chia thành hai bàn chơi bài. Thẩm Nam không thích đánh bài, chỉ xem Lý Tư Duệ chơi, sau đó trong nhóm có một người đau bụng nên về phòng nghỉ ngơi, cô bị Lý Tư Duệ kéo vào tham gia: "Thua thì anh chịu, thắng thì em lấy."

Quan Chính ngồi đối diện Thẩm Nam, cười nói: "Steven, tôi nói trước, sòng bạc như chiến trường, cậu đừng có vì muốn lấy lòng người đẹp mà cố ý nhường đấy nhé."

Lý Tư Duệ cười: "Tôi là kiểu người vậy sao? Không sai, đúng rồi đó."

Nói đoạn, anh ta liếc mắt đưa tình với Thẩm Nam.

Cô cạn lời, môi khẽ giật.

Phần lớn cuộc đời Thẩm Nam dành cho việc ăn chơi, tuy mấy năm nay không dính líu đến bài bạc nhưng kỹ năng không quá tệ. Tối nay cô rất may mắn, và nhờ Lý Tư Duệ ngồi ở "cửa trên", luôn cố tình nhường cô ăn bài. Sau khi chơi hai ván, cô thắng đậm.

Quan Chính thua nhiều nhất, sau hai vòng, ánh mắt anh ta bỗng sáng lên, vẫy tay về phía cửa: "Giáo sư của tôi ơi, cậu mau đến đây thay tôi mấy ván đi. Hôm nay thật xui xẻo, cậu nhả vía giúp tôi với."

Thẩm Nam vô thức quay đầu lại thì thấy Khương Nhạn Bắc, người biến mất cả buổi.

Anh mặc áo jacker bước vào phòng, hờ hững nhìn bàn của họ rồi ngồi xuống chỗ ngồi Quan Chính vừa nhường, thuận tay đặt túi ni lông bên chân bàn.

Lý Tư Duệ hết nhìn chiếc túi rồi lại nhìn sang anh, cười hỏi: "Cậu vào núi để thu thập mẫu vật sao?"

Khương Nhạn Bắc gật đầu.

Lý Tư Duệ trêu: "Giáo sư đúng là khác biệt, không phút nào quên việc nghiên cứu."

Khương Nhạn Bắc cụp mắt, thản nhiên xào bài: "Dù sao cũng đã tới đây, đi dạo vài vòng trên núi một chút."

Thẩm Nam lặng lẽ nhìn anh xào bài, ngón tay thon dài, đốt tay rõ ràng, động tác hơi cứng nhắc, cho thấy anh hiếm khi đánh bài. Cô không thể tưởng tượng được sinh viên ưu tú, kỷ luật như anh sẽ như thế nào trên sòng bài.

Ván này Lý Tư Duệ làm cái, Thẩm Nam vẫn may mắn như trước, nhanh chóng có lợi thế sau vài vòng. Lý Tư Duệ cố ý nhường cô, nhìn biểu hiện cô liền biết ngay cô cần gì, khi nào đến lượt anh ta sẽ cho cô.

Thẩm Nam còn chưa lên tiếng thì Khương Nhạn Bắc đã ném hai lá bài y hệt lên bàn, nhàn nhạt nói: "Chặn."

Dù Thẩm Nam khá tiếc nhưng không để bụng.

Nào ngờ kể từ vòng đầu tiên này, cô không thể ra bài được nữa, rõ ràng toàn bốc bài đẹp nhưng Khương Nhạn Bắc lại cố tình chặn những lá bài Lý Tư Duệ đánh ra cho cô, còn "chặt chém" cô đến hai lần.

Thế cũng thôi, điều khiến cô bực nhất là có một lần đến lượt cô, chưa kịp ra bài đã thua. Đến lượt Khương Nhạn Bắc ra bài, khi thấy anh đặt lá bài mình muốn xuống bàn, cô còn mừng thầm, muốn thắng anh một lần. Ngặt nỗi anh chợt khựng tay lại, ngước lên nhìn thoáng qua vẻ mặt chờ mong của cô, sau đó chậm rãi rút về, đánh một con khác.

Thẩm Nam: "..."

Do dự một lát, cô thay đổi lối chơi. Nào ngờ vừa đổi xong thì đến lượt Khương Nhạn Bắc ra bài, anh đánh lá bài ban nãy ra, còn cong khóe miệng lên, mỉm cười nhìn cô.

Thẩm Nam khẳng định, anh cố ý nhắm vào mình.

Sau hai ván, đống chip chất chồng trước mặt cô, một nửa đã chuyển sang đối diện, phần còn lại thì rơi vào tay người ngồi cửa dưới, ngư ông đắc lợi.

Khương Nhạn Bắc không hiếu thắng, thấy tạm ổn liền nhường vị trí cho Quan Chính: "Cậu đánh đi, tôi về nghỉ."

Quan Chính xoa tay, cười nói: "Tôi biết ngay đàn ông độc thân đen tình đỏ bạc, kẻ cô đơn nghìn năm như Nhạn Bắc không đến Macao hoặc Las Vegas đánh bài thì quá phí. Đáng tiếc cậu ta là thầy tu khổ hạnh, ăn chơi cờ bạc gái gú chẳng dính cái nào."

Lý Tư Duệ cũng mỉm cười: "Đỏ tình đen bạc thôi, tôi thua cũng rất bình thường."

Khương Nhạn Bắc ngó lơ, cầm túi ni lông bên cạnh bàn rồi ung dung rời đi. Không biết vì sao Khương Nhạn Bắc vừa đi, Thẩm Nam mất ý chí chiến đấu, chưa đánh xong một ván đã ngáp ngắn ngáp dài, đánh sai nhiều lần.

Lý Tư Duệ bèn hỏi: "Buồn ngủ à?"

Thẩm Nam gật đầu: "Hơi buồn ngủ ạ."

"Ừm, anh gọi người khác tới chơi thay, em về phòng nghỉ ngơi đi. Con gái thức khuya da xấu đấy."

Hai người còn lại bật cười đầy ẩn ý.

Thẩm Nam đồng ý ngay tắp lự, đưa chỗ chip còn lại cho Lý Tư Duệ: "Vậy mọi người cứ chơi tiếp, tôi về phòng trước."

Cô thật sự cảm thấy hơi mệt, dù sáng nay dậy muộn nhưng buổi chiều cưỡi ngựa, buổi tối đánh bài đã phí cũng kha khá nơ ron não, nhất là hai ván với Khương Nhạn Bắc. Đáng tiếc, tính đi tính lại vẫn không đoán được anh ra bài thế nào.

Khi về phòng chuẩn bị đi tắm, Thẩm Nam bỗng dưng nhớ chuyến lần này là tắm suối nước nóng, mình còn chưa được ngâm. Cô đoán giờ này sẽ không có ai, bèn thay áo tắm, khoác thêm áo choàng rồi đi xuống lầu.

Suối nước nóng nằm phía sau biệt thự, ngoài một bể lớn ra, thì còn một số bể nhỏ. Thẩm Nam nghĩ không có ai nên đi thẳng đến hồ lớn.

Dẫm trên con đường lát đá cuội, vòng qua một hòn giả sơn, cô nhìn thấy một bể nước nóng với làn sương mờ ảo dày đặc. Cô cởi áo choàng tắm, đặt lên ghế rồi đứng cạnh thành bể, chuẩn bị xuống nước. Nào ngờ, một người bất chợt ngoi lên giữa mặt hồ vốn yên ả.