Thẩm Nam hoảng sợ, trượt chân xuống bể nước. Khương Nhạn Bắc đứng trong bể cũng sững sờ, may mà tay nhanh hơn não, đỡ lấy cô.
Thẩm Nam vô thức ôm cổ anh, cố gắng giữ vững để không bị chìm xuống nước.
Hai người ở trong nước, một người để trần thân trên, một người mặc áo bơi, cảm giác da thịt kề cận càng thể hiện rõ dưới tác dụng của làn nước ấm.
Khi nhận ra, Thẩm Nam như thể bị phỏng, nhanh chóng đẩy anh lùi lại thành bể, mặt mũi đỏ bừng, tức giận nói: "Sao anh ở dưới nước mà chẳng có tiếng động nào vậy? Kinh dị lắm đấy."
Vẻ mặt Khương Nhạn Bắc vẫn như thường, nhìn cô rồi từ tốn nói: "Tôi lặn mà."
Thẩm Nam cạn lời, ha ha, lặn bể nước nóng, cô thật sự không còn lời nào để nói.
Nếu biết bể lớn này có người, còn là Khương Nhạn Bắc, cô nhất định sẽ chọn bể khác. Cô nhìn người đàn ông hờ hững đó, nghiến răng nghiến lợi trèo lên bờ, nhưng chưa lên đã bị cơn đau nhức ở chân làm cho xuýt xoa, đành phải ngồi lên thành bể để kiểm tra.
Khương Nhạn Bắc bước đi trong nước, hỏi: "Sao vậy?"
Thẩm Nam cau có, vừa nói vừa xoa mắt cá chân: "Bị anh dọa trẹo chân rồi."
"Đừng xoa nữa." Khương Nhạn Bắc ngăn động tác của cô, sau đó chạm vào mắt cá chân ướt sũng, ấn xuống: "Ở đây à?"
Cô rít lên: "Anh nhẹ một tí đi."
Cô nhìn anh từ trên cao, phàn nàn: "Sao lần nào gặp anh cũng xui thế này nhỉ?"
Hồi ở thành phố Bằng, hai ngày liên tiếp gặp tai họa từ trên trời giáng xuống, lần này thì trẹo chân ở suối nước nóng. Cô nghi ngờ có lẽ bát tự mình không hợp với anh.
Khương Nhạn Bắc câm nín, ngẩng đầu lên nhìn cô: "Cô có thể nói lý một chút được không?"
Thẩm Nam nghẹn họng, OK, đúng là cô nói chuyện hơi vô lý, rõ ràng anh đã "hành hiệp trượng nghĩa", ra tay giúp mình hai lần ở thành phố Bằng. Lần này anh cũng là người đến bể nước trước, cô sơ ý nên mới ngã.
Cô bĩu môi, lẩm bẩm: "Vốn là vậy mà."
Khương Nhạn Bắc không so đo với cô, giữ mắt cá chân cô, nói: "Nhịn đau chút nhé."
Vừa dứt lời, anh vặn mắt cá chân cô.
Thẩm Nam chưa kịp chuẩn bị tâm lý, cơn đau ập đến khiến cô suýt nữa thì gào lên, nghiến răng nói: "Anh muốn trả thù tôi thì cũng đừng tàn nhẫn như vậy?"
Khương Nhạn Bắc phớt lờ lời cáo buộc của cô, buông chân cô ra, nhàn nhạt hỏi: "Cô xem thế nào?"
Thẩm Nam thử nhúc nhích mắt cá chân, nhận ra cảm giác đau âm ỉ cũng đã biến mất, thở phào: "Hết đau rồi. Cảm ơn anh."
Câu cảm ơn có phần miễn cưỡng.
Tuy không muốn nhưng cô phải thừa nhận, trước mặt anh, cô luôn có cảm giác khó chịu không thể nói thành lời, không biết là chột dạ hay là tự ti, tóm lại là không tự nhiên.
Cô chuẩn bị đứng lên đi đến bể khác, nhưng chân chưa kịp rời khỏi mặt nước thì Khương Nhạn Bắc lùi lại, cất lời cản bước cô: "Nước trong bể ấm vừa phải, chân cô vẫn còn đau thì cứ xuống ngâm mình, đừng ra vẻ."
Anh vừa nói vừa đi đến đối diện, tựa vào thành bể, nhắm mắt lại, bổ sung một câu: "Yên tâm, tuy tôi ở đây nhưng tối nay chắc chắn cô sẽ không xui lần thứ hai đâu."
Thẩm Nam nhất thời nghẹn họng, đi hay ở lại đều cũng không phải, thẫn thờ một lúc lâu, cuối cùng chậm rãi bước vào bể. Qua một tầng hơi nước, cô lặng lẽ nhìn về phía người đàn ông nhắm mắt tựa vào thành hồ.
Trong làn hơi nước lượn lờ, bóng dáng anh mơ hồ ẩn hiện, có lẽ vì ngâm trong nước quá lâu nên gương mặt hơi ửng đỏ, bớt đi vài phần lạnh lùng, thay vào đó là chút dịu dàng. Xuống chút nữa... Là nửa phần ngực trần trên mặt nước, đường cong cơ bắp rắn rỏi lờ mờ giữa làn sương.
Thẩm Nam gượng gạo nhìn sang nơi khác, trai đơn gái chiếc cùng ngâm mình trong một suối nước nóng, người ta là quân tử đàng hoàng, còn cô gái như cô lại suy nghĩ vớ vẩn, cô đúng là đáng sợ.
Cô nghĩ ngợi, bất giác nói: "Tôi không có ý đó."
Khương Nhạn Bắc hỡ hững hỏi: "Không phải ý gì?"
Thẩm Nam: "Ban nãy tôi nói lần nào gặp anh cũng xui xẻo. Thật sự không liên quan đến anh, do tôi xui rủi thôi."
Khương Nhạn Bắc từ từ mở mắt, nhìn cô qua làn hơi nước: "Chuyện này liên quan đến vận may rủi sao? Bị cướp, bị người ta đánh ghen nhầm và bị ngã, chỉ cần cô cẩn thận thì nó đã chả phải xảy ra."
Thẩm Nam vừa nghe giọng dạy bảo quen thuộc hồi xưa đó đã chột dạ và hoảng hốt. Dù những gì anh nói là đúng, nhưng cô vẫn cảm thấy tủi thân. Năm đó, anh nói cô cũng không sao, dù sao những việc cô làm rất hoang đường. Còn bây giờ cô là người bình thường, cũng sẽ có lúc sai lầm.
Cô gân cổ hỏi vặn lại: "Tôi nào giỏi như anh, làm gì cũng phải bình tĩnh, suy nghĩ chu toàn."
Khương Nhạn Bắc khẽ nhíu mày, trầm mặc rồi nhàn nhạt nói: "Cô chẳng khác xưa, không bao giờ nghe lọt những gì tôi nói."
Thẩm Nam nghe anh nhắc đến từ "xưa", cảm giác xấu hổ và thất bại lại dâng lên, không kìm được phản bác gay gắt: "Anh tưởng mình là chân lý của vũ trụ chắc? Anh nói gì là tôi phải nghe nấy à?"
Khương Nhạn Bắc đanh mặt, nhìn chằm chằm vào cô, đứng lên rồi đi về phía cô.
Khoảnh khắc đó, Thẩm Nam có một ảo giác, anh đến gần để đánh mình một trận nhừ tử.
Đúng lúc đó, giọng Lý Tư Duệ vang lên từ sau lưng cô: "Tiểu Nam, quả nhiên em ở đây. Ơ kìa, sao giáo sư Khương cũng ở đây thế?"
Khương Nhạn Bắc thoáng sửng sốt, tiếp tục bước tới, lướt qua Thẩm Nam rồi lên bờ, đáp: "Tôi ngâm được một lúc rồi, hai người cứ tự nhiên."
Lý Tư Duệ nhìn bóng lưng rời đi của anh, quay đầu lại nhìn Thẩm Nam trong bể: "Sao vậy? Hồi nãy hình như anh nghe thấy em lớn tiếng gì đó?"
Thẩm Nam lắc đầu, mỉm cười: "Không có gì."
Vừa rồi cô hơi nhạy cảm, rõ ràng anh không nói gì mà mình lại to tiếng với anh, như thể trở về với con người bốc đồng ngày xưa. Anh nói không sai, cô vẫn như xưa, về bản chất, cũng không tốt hơn được bao nhiêu.
Lý Tư Duệ không hỏi tiếp, khi định cởi đồ xuống nước thì Thẩm Nam đã lên bờ: "Em tắm xong rồi, anh ngâm đi, đừng ở lâu quá nhé."
"Ơ, đi à?"
Thẩm Nam khoác áo choàng tắm lên, xua tay với anh mà không quay đầu: "Em buồn ngủ quá, về ngủ."
Ngâm suối nước nóng, không uống rượu nên cô ngủ ngon, dậy rất sớm. Hôm sau, Thẩm Nam dọn đồ xuống lầu, chờ mọi người xuống ăn sáng.
Dưới lầu có quầy bar, cô đi đến, uống một cốc nước ấm, liếc sang đồ ăn vặt trên quầy. Nhìn thấy túi kẹo dừa, cô chỉ vào và hỏi phục vụ: "Ở đây cũng có loại kẹo này sao?"
Nói thật, nó có vẻ lạc quẻ giữa những bánh kẹo nhập khẩu.
Phục vụ cười nói: "Đây là hàng tặng khi quản lý nhập hàng ạ, cô có muốn ăn không?" Nói đoạn, nhìn ra sau cô, cười nói: "Tối hôm trước anh này bảo thích ăn nên đã mua một túi."
Thẩm Nam quay đầu lại, đối diện với gương mặt còn ngái ngủ của Khương Nhạn Bắc. Tối qua hai người coi như đã có một vết nứt nhỏ, lúc này chạm mặt vẫn khiến cô có phần lúng túng. Có điều, Khương Nhạn Bắc vẫn dửng dưng nhìn cô rồi đi lên trước, mua một túi kẹo từ nhân viên rồi đến phòng ăn.
Thẩm Nam: "..."
Phục vụ: "Cô ơi, cô có mua không ạ? Túi cuối cùng rồi."
Lúc này đã có người lục tục đi xuống, Thẩm Nam lắc đầu: "Không cần." Nói rồi tập hợp với họ, cùng đến phòng ăn.
Đây là bữa ăn cuối trong lần đón Giáng Sinh trên núi, mọi người vừa ăn vừa nói rất thân thiết.
Lúc ăn gần xong, Thẩm Nam nhận được tin nhắn bèn mở ra đọc, là của sếp Lê Hưởng. Sáng nay sếp Lê chợt nhớ đến dự án IWF nên gửi tin nhắn hỏi thăm tiến triển.
Tâm trạng nghỉ phép của Thẩm Nam hoàn toàn biến mất, dè dặt trả lời: Vẫn còn thương lượng.
Lê Hưởng: Cô phải theo sát, tôi nghe nói Joseph sẽ về Trung Quốc sau Giáng sinh, quyết định sẽ đưa ra vào khoảng đầu năm sau.
Thẩm Nam: OK.
Nhìn cô mặt ủ mày chau, Lý Tư Duệ tò mò hỏi: "Sao vậy?"
Thẩm Nam trả lời anh ta: "Là dự án quay phim công ích IWF em từng nói với anh đấy. Sếp em lại giục em rồi."
Lý Tư Duệ gật đầu, bỗng nhớ ra gì đó, nhìn Khương Nhạn Bắc ở đối diện: "À phải rồi, đàn em, cậu làm ở IWF phải không? Cậu có thể giúp Thẩm Nam không?"
Thẩm Nam không ngờ anh ta sẽ hỏi Khương Nhạn Bắc, thoáng ngẩn người, sau đó ngẩng đầu lên nhìn anh với vẻ thấp thỏm.
Đã lâu kể từ lần trước anh đã từ chối giúp đỡ cô trước mặt Tần Quan, dù không nói gì nhiều nhưng cô cũng cảm thấy có gì đó khác biệt. Dù sao thì anh cũng đã giúp cô mấy lần, cho dù thái độ của anh trong suối nước nóng tối qua không được tốt lắm, nhưng thực ra cô có thể cảm nhận được, có lẽ anh không ghét cô như cô từng nghĩ.
Do đó, nếu nói hiện tại không chờ mong chút nào thì cũng không đúng.
Khương Nhạn Bắc ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn lướt qua mặt cô, sau đó nhìn về phía Lý Tư Duệ, trả lời: "Tôi không phải là nhân viên của IWF, không giúp được."
Giọng điệu trầm ổn, nhưng lập trường rất rõ ràng.
"Bịch" một tiếng, trái tim lơ lửng của Thẩm Nam rơi xuống. Cô biết ngay mình đã nghĩ quá nhiều, sao người này có thể giúp đỡ mình được.
Lý Tư Duệ chẳng để tâm đến câu trả lời của anh, nhún vai nói: "OK, vậy để tôi hỏi người khác."
Ăn cơm xong, họ chào tạm biệt nhau rồi lên xe riêng trở về.
Thẩm Nam ngồi ghế phụ trên xe Lý Tư Duệ, nhìn gương chiếu hậu thì thấy Khương Nhạn Bắc đang mở cửa xe, trên xe anh còn có một cô nàng xinh đẹp, hai người cười đùa trước khi lên xe.
Cô nhớ người phụ nữ đó là giám đốc tài chính.
Thẩm Nam bĩu môi, hừ, thì ra khi đứng trước người đẹp, anh vẫn ga lăng, dịu dàng và cười vui vẻ. Cô bất giác nghiêng đầu, soi gương chiếu hậu, xác nhận mình xinh hơn người ta mới cảm thấy cân bằng lại.
Lý Tư Duệ khởi động xe, quay sang nhìn cô, thấy cô buồn bực bèn hỏi: "Còn nghĩ đến công việc sao?"
Thẩm Nam đáp: "Vâng, em vẫn mong được 50 nghìn tiền thưởng."
Lý Tư Duệ cười nói: "Đàn em không giúp cũng không sao, mỗi năm Lai Khang quyên góp cho IWF cả trăm triệu, để anh về hỏi thăm cho."
Thẩm Nam ngẩn người: "Không sao, anh đừng quan tâm. Để em xem lại, nếu không được thì thôi. Chỉ là dăm ba 50 nghìn, dù sao hồi đầu em cũng không trông mong gì lắm."
Lý Tư Duệ nói: "Em khách sáo với anh đấy à? Chút chuyện này mà anh cũng không giúp được, còn xứng là anh trai em sao?"
Thẩm Nam vốn định từ chối, nhưng nghĩ lại thoi, với hoàn cảnh hiện tại của cô thì cần gì phải khách sáo. Huống hồ đó không phải chuyện lớn, sau đó nghĩ đến việc Khương Nhạn Bắc liên tục từ chối chút chuyện nhỏ này, cô vẫn có chút khó chịu, tuy cô biết mình chẳng hề có tư cách để bực bội.
***
Tuần thứ hai, Thẩm Nam đi làm thì nhận được mail của Joseph thông báo mình đã về nước, phòng sản xuất IWF sẽ hợp tác với quảng cáo Tượng Tâm, bảo cô đến thảo luận về hợp đồng.
Đọc mail xác nhận ngắn gọn, súc tích này, Thẩm Nam cảm thấy mình như nằm mơ, nhanh chóng gọi điện cho IWF. Khi nghe tiếng Trung ngọng nghịu của Joseph, xác nhận lại quyết định trong mail thì cô mới tin rằng mình đã thành công.
Cúp máy, cô vui đến mức suýt nữa thì nhảy cẫng lên, nhắn tin cho Lý Tư Duệ: Cảm ơn anh trai.
Cô không ngờ hiệu suất làm việc của Lý Tư Duệ cao đến thế, chỉ trong một ngày ngắn ngủi đã giúp được cô. Anh ta gửi cho cô emoji "thắc mắc", cô định gọi cho anh ta để cảm ơn, nhưng hiện tại chỉ một lòng nghĩ đến chuyện hợp đồng, mau chóng hoàn thành việc này, tránh đêm dài lắm mộng, vì vậy cô tạm gác lại chuyện cảm ơn và làm việc.
Cuộc hẹn với Joseph vào buổi chiều, cô mang tài liệu đã chuẩn bị đầy đủ, bước nhanh vào IWF.
Joseph vẫn nhiệt tình như lần trước, chẳng qua lần trước có phần khách sáo. Mà bây giờ vì hợp tác cùng Tượng Tâm nên sự nhiệt tình đó trở nên chân thành hơn.
Cuộc thảo luận rất suôn sẻ, cả hai đều không có nhiều bất đồng đối với chi tiết hợp đồng. Sau khi ký kết, Thẩm Nam mới thở phào nhẹ nhõm.
Joseph đứng lên, bắt tay với cô, cười nói: "Hi vọng hợp tác vui vẻ."
Thẩm Nam mỉm cười: "IWF cứ yên tâm, giao dự án cho Tượng Tâm, chúng tôi nhất định sẽ nỗ lực hết mình."
Joseph cười phá lên, sau đó nói: "Nói thật, công ty chúng tôi muốn hợp tác không phải Tượng Tâm. Lần này sau kỳ nghỉ ở Mỹ về Trung Quốc, tôi định đưa ra quyết định cuối cùng thì giáo sư Khương đưa tài liệu và mẫu sản phẩm của các cô, hết lòng đề cử Tượng Tâm. Giáo sư Khương đã làm việc ở IWF nhiều năm, là cộng sự tôi rất tin tưởng, nên tôi đã đổi ý."
Thẩm Nam sửng sốt, vô thức hỏi: "Giáo sư Khương sao?"
Joseph gật đầu: "Ừm, là cố vấn nghiên cứu khoa học của IWF, cũng là người hướng dẫn cho bộ ảnh này."
Thẩm Nam đầy khó tin, lúng túng hỏi: "IWF có mấy giáo sư Khương?"
Joseph cười đáp: "Chỉ có một, nếu tôi nhớ không nhầm thì hôm các cô đến văn phòng cũng từng gặp anh ấy đấy."
Thẩm Nam bừng tỉnh, tiếp tục hỏi: "Anh ấy đề cử Tượng Tâm nên anh mới đổi ý sao?"
Joseph gật đầu: "Ừm, Giáo sư Khương giới thiệu, còn chuẩn bị các tài liệu hình ảnh, không phải tùy tiện đề xuất, thế nên tôi mới tin."
Thẩm Nam nhất thời không biết nên miêu tả tâm trạng lúc này của mình bằng từ gì, cuối cùng những cảm xúc phức tạp biến thành một tràng cười: "Vậy tôi về công ty chuẩn bị hợp đồng, sau đó tôi sẽ mang đến cho các anh ký."
Joseph gật đầu: "Ừm, tôi chờ cô."
Đến khi ra thang máy, Thẩm Nam vẫn còn hoang mang.
Khương Nhạn Bắc? Hóa ra Khương Nhạn Bắc đã đề xuất Tượng Tâm, còn đặc biệt cung cấp tài liệu mẫu.
Thẩm Nam rối rắm, chẳng phải mấy hôm trước anh đã thẳng thừng từ chối Lý Tư Duệ sao? Vì sao anh lại đổi ý?
Người tốt làm việc tốt?
Lương tâm cắn rứt?
Thẩm Nam suy nghĩ vẩn vơ suốt cả đường, đến khi về đến công ty vẫn không rõ lý do.
Nhưng dù lý do là gì, việc anh đã giúp cô là sự thật. Thẩm Nam ngẫm nghĩ một lát rồi gửi tin nhắn cho Lâm Nghiên: Cậu gửi mình Wechat của Khương Nhạn Bắc nhé.
Cô ấy nhanh chóng gửi Wechat của Khương Nhạn Bắc cho cô rồi hỏi: Cậu tìm cậu ấy có việc gì à? Cần mình giúp không?
Wechat của Khương Nhạn Bắc rất đơn giản, chỉ có tên anh, rất đúng với phong cách tỉ mỉ, cẩn trọng của anh.
Thẩm Nam gửi lời mời kết bạn, sau đó trả lời Lâm Nghiên: Có việc tìm anh ấy, không cần cậu giúp.
Tin nhắn vừa gửi qua, Khương Nhạn Bắc đã chấp nhận lời mời kết bạn. Nhìn thấy thông báo hai người đã trở thành bạn tốt, Thẩm Nam thoáng sững sờ, nhấn vào khung chat, viết mấy chữ rồi xóa, cứ viết xong rồi xóa, hồi lâu sau vẫn chưa nhắn được câu nào.
Khi cô đang ngẫm nghĩ, anh đã nhắn: Có việc gì à?
Thẩm Nam ngây ra như phỗng, không xác định được vừa nãy liệu anh có nhìn thấy khung chat thể hiện "Đối phương đang soạn tin" hay không. Cô trả lời: Cảm ơn sự giúp đỡ của anh.
Khương Nhạn Bắc: Không có gì.
Thẩm Nam nghĩ ngợi rồi hỏi: Hôm nào anh rảnh để tôi mời anh một bữa, tôi trực tiếp cảm ơn anh.
Thật ra cô cảm thấy với tính cách của Khương Nhạn Bắc, chắc chắn anh sẽ không phớt lờ câu khách sáo này của cô, dù rằng cô không phải để xã giao mà thật lòng cảm ơn anh.
Nào ngờ, Khương Nhạn Bắc trả lời: Tối nay.
Thẩm Nam sững sờ, nhìn dòng chữ trên Wechat một lúc mới nhớ ra trả lời: Anh muốn ăn gì? Để tôi đặt chỗ.
Khương Nhạn Bắc: Tùy cô.
Để thể hiện sự chân thành, Thẩm Nam chọn một quán món Hồ rất nổi tiếng ở phố ẩm thực đại học Giang. Khi cô bắt xe đến nơi, Khương Nhạn Bắc đã ngồi đọc thực đơn.
Thẩm Nam hít sâu, nín thở, bước tới bàn: "Xin lỗi, hơi tắc đường, để anh đợi lâu rồi."
Khương Nhạn Bắc ngẩng đầu lên nhìn cô: "Tôi cũng vừa mới đến."
Thẩm Nam ngồi xuống đối diện anh: "Ừm. Anh muốn ăn gì?"
Khương Nhạn Bắc đưa thực đơn cho cô: "Tôi không rành quán này, cô chọn đi."
Thẩm Nam không từ chối, nhận thực đơn rồi vẫy tay gọi phục vụ, thuận miệng hỏi: "Anh ăn cay được không?"
Khương Nhạn Bắc: "Cũng tạm."
"Có kiêng gì không?"
"Không."
Thẩm Nam gật đầu, gọi một số món đặc biệt của nhà hàng, sau đó trả thực đơn cho phục vụ, lúc này mới ngẩng đầu nhìn người đàn ông đối diện.
Anh vẫn lạnh lùng, không nhìn ra được cảm xúc.
Cô ngập ngừng: "À, lần này cảm ơn anh. Tôi không ngờ anh sẽ giúp tôi."
Cô thực sự bất ngờ, trước đó dù cho Tần Quan hay Lý Tư Duệ nhờ vả việc này, anh đều dứt khoát từ chối, không chỉ không nể mặt cô mà còn chẳng thèm giữ thể diện cho hai người kia. Mà anh cũng chỉ mới từ chối Lý Tư Duệ cách đây vài hôm. Tuy nhiên sau khi trở về từ núi, anh đã giới thiệu Tượng Tâm cho Joseph, cô không nghĩ ra vì sao anh đổi ý nhanh đến vậy?
Dựa vào mối quan hệ giữa hai người, anh quả thật không có lý do để giúp cô.
Khương Nhạn Bắc nhìn cô, nhẹ nhàng nói: "Đó cũng không phải chuyện lớn, dù sao chúng ta... cũng từng là bạn học. Ngoài ra, chẳng phải cô nói lần nào gặp tôi cũng xui xẻo sao? Tôi phải rửa sạch tiếng xấu cho mình chứ."
Thẩm Nam: "..."
Cô nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy ở đối diện, muốn xác định có phải anh đang nói đùa hay không, không ngờ, chỉ vì một ánh mắt chạm nhau như thế lại khiến cô bỗng xao động.
Cô nhìn sang nơi khác, giả vờ ho: "Joseph nói anh đã đưa tài liệu và mẫu của Tượng Tâm."
Khương Nhạn Bắc ngắt lời cô: "Tôi luôn có trách nhiệm với những việc mình làm, trước khi quyết định đề xuất thì tôi phải xác định năng lực của các cô đã."
Thẩm Nam thầm nhủ, đúng, đó quả thật là phong cách làm việc cẩn thận của anh.
Nhà hàng lên món rất nhanh, hai người chỉ trò chuyện vài câu, phục vụ đã bắt đầu dọn món lên. Thẩm Nam gọi một số món đặc trưng của ẩm thực Hồ Nam, từ cá hấp ớt đỏ, lươn xào nồi đất cho đến dê đen xào kiểu Hồ Nam, món nào cũng đậm vị, cay nồng. Chỉ có mỗi đĩa rau xào là thanh đạm.
"Ăn đi." Để thể hiện lòng biết ơn, cô bắt đầu tự nhiên với anh, nhiệt tình rót một cốc ô mai cho anh: "Hồi đi học, tôi rất thích quán này, không biết bây giờ còn ngon như trước không."
Khương Nhạn Bắc cầm cốc lên, lạnh nhạt cảm ơn rồi bắt đầu ăn.
Thẩm Nam biết phép tắc trên bàn ăn là không nên nói chuyện, nhìn anh nghiêm túc ăn cũng không biết nên nói gì, mà cô cũng mù tịt.
Đến khi nhận ra Khương Nhạn Bắc đã uống cạn cốc nước ô mai, trán đổ đầy mồ hôi, cô mới không nhịn được hỏi: "Cay lắm à?"
Khương Nhạn Bắc ngẩng đầu, thản nhiên nhìn cô: "Cũng tạm."
"Vậy anh thấy ngon không?"
Khương Nhạn Bắc gật đầu: "Cũng không tệ lắm."
Thẩm Nam thầm thở phào, rót thêm cho anh một cốc nước ô mai, cười nói: "Vậy là tốt rồi."
Nói đoạn, cô đẩy đĩa thịt dê xào cay nhất đến trước mặt anh: "Tôi thấy đây là món ngon nhất của quán ăn này, anh ăn nhiều lên."
Khương Nhạn Bắc nhìn nụ cười tươi rói của cô rồi lại nhìn sang dĩa thịt đỏ rực, ực một tiếng, uống một ngụm ô mai, sau đó múc một thìa lớn thịt dê vào bát.
Thẩm Nam lặng lẽ nhìn người đàn ông nghiêm túc ăn ở đối diện, ngẫm lại, dù thời đại học hay những lần gặp lại sau này, anh luôn lạnh lùng nhưng luôn giúp đỡ mình hết lần này đến lần khác.
Ngoài hai lần ở thành phố Bằng, với tính cách chính trực của anh thì dù ai gặp nạn, anh cũng sẽ ra tay giúp đỡ. Nhưng chuyện của IWF, người anh đã giúp là cô, không phải người khác.
Anh nói vì hai người từng là bạn học, đúng là một câu chuyện cười. Thật ra, với những hành vi vô lại hồi đại học của cô, anh không giậu đổ bìm leo cũng xem như anh đã khoan dung. Có lẽ anh thật sự là người rộng lượng, hoặc cũng có thể là nể mặt Lý Tư Duệ.
Dù thế nào, Thẩm Nam đều rất cảm kích, mà cô cũng không biết làm sao để cảm ơn anh. Trên đường tới quán, cô thậm chí còn nghĩ sẽ chia tiền thưởng cho anh. Trong ngành quảng cáo, hoa hồng là quy tắc ngầm mà ai cũng biết.
Nhưng anh không phải người trong ngành hay kiểu người nhận đút lót, nếu cô thật sự làm vậy, có khi sẽ chọc tức anh. Điều duy nhất cô có thể làm bây giờ cũng chỉ là hy vọng anh sẽ vui vẻ ăn bữa cơm này, nhìn những món mình gọi có vẻ hợp khẩu vị anh, cô cũng mừng trong lòng.
Bốn món mặn, một món canh, hai người ăn gần như sạch sẽ, đương nhiên phần lớn là vào bụng Khương Nhạn Bắc.
Thẩm Nam hài lòng nhìn chiến tích trên bàn, gọi phục vụ để thanh toán.
Khi hai người sóng vai ra cửa, cô mới phát hiện sắc mặt Khương Nhạn Bắc tái nhợt bất thường.
"Anh khó chịu ở đâu à?" Cô thắc mắc.
Khương Nhạn Bắc lắc đầu: "Hơi no thôi."
Thẩm Nam cười: "Quán này ngon không? Anh ở gần đây thì có thể thường xuyên đến ăn."
Khương Nhạn Bắc mím môi, gật đầu.
Thẩm Nam nhìn đồng hồ, nói: "Lần này thật sự cảm ơn anh."
Khương Nhạn Bắc: "Bây giờ cô về nhà à?"
"Ừm." Thẩm Nam gật đầu.
Khương Nhạn Bắc chỉ chiếc xe gần đó: "Vừa hay tôi rảnh, để tôi đưa cô về."
"Không cần."
"Cứ coi như ăn no quá, lái xe một vòng cho tiêu bớt." Dứt lời, anh không chờ cô từ chối đã đi về phía xe.
Thẩm Nam do dự một lát, cuối cùng vẫn đi theo anh.
Xe của Khương Nhạn Bắc là loại tầm trung không có gì nổi bật, cô mở cửa xe, ngồi vào ghế phụ thì nhìn thấy anh ngồi vào ghế tài xế, sau đó lấy ra một lọ thuốc, đổ hai viên thuốc ra và uống.
Thẩm Nam nhíu mày, hỏi: "Anh đau ở đâu à?"
"Thuốc tiêu hóa." Khương Nhạn Bắc đáp, cất lọ thuốc vào hộp xe trước khi cô nhìn rõ.
Thẩm Nam gật đầu, nghĩ bụng đúng là ban nãy anh ăn rất nhiều. Nhìn vẻ mặt tái nhợt của anh, cô muốn hỏi tiếp thì thấy anh lạnh lùng, cuối cùng giữ im lặng.
Khương Nhạn Bắc tập trung lái xe, Thẩm Nam nhiều lần muốn mở lời thì nhìn sang anh nghiêm túc nhìn về phía trước, những lời muốn nói chẳng thể thốt ra. May mà khi ở bên cạnh người kiệm lời như anh, dù im lặng cũng không cảm thấy xấu hổ.
Khi dừng đèn đỏ, Khương Nhạn Bắc quay sang nhìn cô, thờ ơ nói: "Cô và Lý Tư Duệ..."
"Hả?" Thẩm Nam quay sang nhìn anh đầy hoang mang.
Khương Nhạn Bắc nói tiếp: "Cô rất thân với Lý Tư Duệ sao?"
Thẩm Nam bật cười, nói: "Hồi nhỏ tôi hay ở nhà anh ấy, xem như là cùng nhau trưởng thành. Tuy nhiên, mười năm xa cách, bây giờ nói thân thiết thì cũng không hẳn. Sao vậy? Anh có việc gì cần anh ấy à? Anh cần tôi nói với anh ấy không?"
Khương Nhạn Bắc: "Tôi có việc sẽ trực tiếp tìm anh ta, không cần cô giúp."
Thẩm Nam sững sờ: "Vậy anh nhắc đến anh ấy làm gì?"
Khương Nhạn Bắc: "Hỏi thôi."
Thẩm Nam: "..." Hồi đó cô đã cảm thấy anh khó đoán, không ngờ sau ngần ấy năm, lại càng khiến cô không thể hiểu nổi.
Đèn xanh sáng lên, Khương Nhạn Bắc quay sang nhìn đường, đạp ga, một lát sau lại nói: "Tôi không thân với Lý Tư Duệ lắm, nhưng cũng từng nghe một số chuyện của anh ta."
"Hả?" Thẩm Nam không ngờ anh sẽ tiếp tục đề tài này, nhìn anh với ánh mắt khó hiểu.
Khương Nhạn Bắc mấp máy môi: "Anh ta có chút vấn đề trong quan hệ nam nữ."
Thẩm Nam ngẩn ra, sau đó bật cười: "Anh nói đến chuyện đó à. Hồi anh ấy ở nước ngoài thì tôi không rõ lắm, nhưng thời cấp ba, anh ấy thay bạn gái như thay áo, tôi thường chọc anh ấy là công tử đào hoa đấy."
Nói đoạn, cô sực nhớ ra gì đó, thấp thỏm nhìn sang người đàn ông bên cạnh. Cô lấy tư cách gì để cười nhạo Lý Tư Duệ, những năm đại học cô sống buông thả còn hơn cả anh ta, thậm chí còn tồi tệ hơn.
Khương Nhạn Bắc nhíu mày, liếc cô: "Cô biết anh ta như vậy mà còn..."
Thẩm Nam hỏi: "Còn cái gì?"
Khương Nhạn Bắc lắc đầu: "Không có gì. Hoàn cảnh bây giờ của cô thì phải chú ý đến quan hệ nam nữ, đừng nhẹ dạ tin lời đàn ông, nếu không chỉ có mình thiệt thòi."
Thẩm Nam không hiểu sao anh lại dạy dỗ mình, mà còn là vấn đề này. Ban đầu cô cảm thấy hơi buồn cười, nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh thì thật sự không thể cười nổi. Nhất là khi nghĩ đến câu "Hoàn cảnh bây giờ của cô", cô càng sượng trân.
Đúng, với tình trạng hiện tại của cô nào có thể yêu đương? Ai sẽ thật lòng yêu cô? Chẳng ai biết, cô đã từng này tuổi rồi, thật ra đến tận bây giờ vẫn chưa thật sự yêu đương với ai. Sở dĩ thành ra như vậy, chẳng qua là vì những trò điên rồ kiểu trẻ trâu của cô năm đó.
Còn người đàn ông bên cạnh là người chứng kiến và là nạn nhân của những năm tháng ngông cuồng của cô.
Khương Nhạn Bắc liếc nhìn người phụ nữ bên cạnh, sắc mặt u ám, khẽ nói: "Ý tôi là đừng tin những lời đường mật của đàn ông."
Thẩm Nam sững sờ: "Tôi biết mà."
"Biết là tốt."
Đề tài này bắt đầu trở nên kỳ lạ, bầu không khí cũng im bặt sau câu nói đó. Cả hai người đều không nói nữa.
Xe chạy thẳng vào khu dân cư rồi dừng lại. Thẩm Nam cởi dây an toàn, quay sang nhìn anh, mấp máy môi một hồi lâu sau mới nói: "Khương Nhạn Bắc."
Đây là lần đầu tiên cô gọi tên anh sau khi gặp lại.
Khương Nhạn Bắc chăm chú nhìn cô.
Thẩm Nam nhìn vào con ngươi đen như mực của anh, chột dạ cụp mắt. Từ sau khi gặp lại anh, cô luôn giằng co với sự ngượng ngập trong lòng, cố tình phớt lờ những chuyện từng xảy ra giữa hai người năm xưa.
Có lẽ không phải chuyện lớn, nhưng thực sự từng tồn tại. Mà cô cố gắng né tránh, chẳng qua là vì không muốn nhớ lại sự buông thả và lần đầu nếm trải thất bại trong tình yêu năm đó. Nhưng càng tránh càng không thể che giấu sự thật đó là chuyện xấu cô từng làm, là sai lầm của cô phạm phải trong đời.
Dù cô thất bại bao nhiêu lần đều không liên quan đến Khương Nhạn Bắc, anh là người vô tội. Sai lầm duy nhất của anh là bị người như cô bám như sam.
"Cô muốn nói gì?" Khương Nhạn Bắc thấy cô muốn nói lại thôi, bèn hỏi.
Thẩm Nam hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu nhìn vào mắt anh: "Xin lỗi."
"Hửm?" Khương Nhạn Bắc nhíu mày đầy khó hiểu.
Thẩm Nam nói: "Tôi xin lỗi anh vì những hành động của mình năm xưa."