8 giờ là lúc trung tâm thương mại nhộn nhịp, Thẩm Ngọc ra khỏi khu vui chơi, thoáng nhìn thấy có một người xách một chiếc túi giống với túi đựng pizza của mình, ánh mắt cậu nhóc sáng lên, nhanh chóng chạy theo người nọ.
Cậu nhóc chỉ nhớ đến phần pizza mình muốn mang về cho Thẩm Quang Diệu, bỏ qua lời dặn của Thẩm Nam, quên cả việc đây là một nơi hoàn toàn xa lạ.
Cậu nhóc 5 tuổi lùn tịt chân ngắn, đuổi theo chiếc túi xuống thang cuốn, càng chạy theo thì chiếc túi cách càng xa, chẳng lâu sau đã lạc giữa dòng người.
Đến khi nhóc nhận ra thì không còn biết mình đang ở đâu, xung quanh chỉ toàn người lạ và những quầy hàng. Trung tâm thương mại thật sự là một nơi quá lớn với một đứa trẻ 5 tuổi.
Thẩm Ngọc nhớ lại đường mình vừa đi qua, lên thang cuốn, ngặt nỗi nhóc không nhớ là tầng bao nhiêu, bắt chước theo người ta đi xuống, loanh quanh hai vòng mà vẫn không tìm thấy khu vui chơi thiếu nhi. Cậu mới trải qua nỗi sợ hãi hồi tối khi bố muốn cho mình đi, giờ lại nhận ra mình đã lạc đường, không tìm thấy Thẩm Nam, thế là cậu òa khóc, vừa khóc vừa đâm đầu chạy về phía trước.
Cậu chạy quá nhanh, không nhìn đường, mới đầu còn biết tránh né người khác nhưng khi nước mắt dâng lên làm nhòa mắt, chẳng còn thấy gì nữa. Cậu giống như con ruồi không đầu bay loạn xạ, chợt đâm vào một người rồi ngã xuống.
Khương Nhạn Bắc gọi điện thoại trong lúc đi đường, bỗng dưng bị người ta đụng phải. Anh cúi đầu nhìn xuống, hóa ra là một đứa trẻ, trông nhóc như thể đang ăn vạ, ngồi dưới đất khóc lóc.
Anh giật mình, tắt điện thoại rồi đỡ Thẩm Ngọc lên, dịu dàng hỏi: "Cháu có sao không? Có đụng vào đâu không?"
Thẩm Ngọc vẫn khóc, lắc đầu.
Khương Nhạn Bắc nhìn xung quanh thì thấy đứa trẻ này không có người lớn bên cạnh, bèn hỏi thêm: "Cháu ơi, bố mẹ cháu đâu?"
Thẩm Ngọc lau nước mắt: "Chị dặn cháu phải ở yên, nhưng cháu bị lạc đường rồi, không tìm thấy chỗ cũ."
Khương Nhạn Bắc hiểu ra ngay, đứng lên nói: "Cháu đừng sợ, để chú dẫn cháu đến phòng phát thanh, nhờ họ thông báo tìm bố mẹ cháu nhé."
Vì thường ngày Thẩm Ngọc ít tiếp xúc với người khác, hai người lớn trong nhà cũng hiếm khi dạy cậu những bài học cảnh giác, nên nhóc còn lơ mơ, không biết chuyện không được đi theo người lạ. Nhưng lúc này cậu đã quá sợ hãi, cũng hiểu được việc thông báo trẻ lạc, nên chỉ hơi do dự rồi đi theo Khương Nhạn Bắc ngay.
***
Thẩm Nam đang mua quần áo cho Thẩm Quang Diệu ở cửa hàng đồ năm ở tầng dưới, khi đi lên tìm Thẩm Ngọc thì phát hiện cậu nhóc ngồi trên ngựa gỗ đã biến mất. Tim cô chợt thắt lại, cô nhanh chóng đi hỏi nhân viên nhưng họ có vẻ không chú ý tới khách, chỉ nói hình như cậu nhóc đã đi ra. Cô không dám trì hoãn, vội vàng ra ngoài tìm cậu.
Đến lúc này cô mới biết rằng để đứa nhóc 5 tuổi ở một mình nơi công cộng, không dặn dò nhân viên là việc thiếu trách nhiệm đến nhường nào. Trung tâm thương mại đông đúc, bắt cóc một đứa trẻ 5 tuổi là chuyện dễ như trở bàn tay.
Cô nhanh chóng tìm một vòng ở tầng đó, nhưng vẫn không thấy Thẩm Ngọc, sau đó trở về khu vui chơi, dừng lại thở hồng hộc, cả người ớn lạnh.
Trong khoảnh khắc lạnh lẽo đó, trong đầu cô bỗng xuất hiện một ý nghĩ xấu xa: Nếu như Thẩm Ngọc thật sự bị bắt cóc, vậy đó chỉ là tai nạn, liệu đó có phải là sự giải thoát cho cô hay không?
Nhưng suy nghĩ đó chỉ lóe lên trong nháy mắt, nhanh chóng biến mất. Cơn khủng hoảng và bực tức khổng lồ đã bùng phát, lấn át tất cả.
Cô cố gắng bình tĩnh lại, khi định đi tìm bảo vệ của trung tâm thương mại thì nghe thấy tiếng thông báo: "Phòng phát thanh đang giữ một em bé bị lạc đường, người thân mau đến đón bé về."
Thẩm Nam thoáng sững sờ, bừng tỉnh rồi thở phào một hơi, tức tốc chạy đến phòng phát thanh.
Phòng phát thanh nằm trong một góc của tầng một, cô chạy đến rất nhanh. Cửa đang mở, trong căn phòng nhỏ đó có mấy nhân viên mặc đồng phục đang làm việc. Thẩm Nam chỉ chú ý đến cậu nhóc ngồi khóc thút thít trên ghế, ba chân bốn cẳng chạy đến.
Thẩm Ngọc nhìn thấy cô liền nhảy xuống ghế, chạy đến ôm eo cô thật chặt.
Hôm nay Thẩm Nam đã nhịn một bụng tức giận, lúc này hoàn toàn bùng nổ, phát tiết đánh vào mông Thẩm Ngọc hai cái.
Mặc dù trong thâm tâm cô chưa hoàn toàn chấp nhận đứa trẻ này, nhưng mấy năm qua, dù giận đến mức nào cũng chưa từng đánh nhóc. Lần này cô ra tay rất nặng, tét mông cực mạnh, khiến ai nấy xung quanh đều kinh ngạc.
Đánh hai cái vẫn chưa hết giận, gào lên như một người phụ nữ chanh chua: "Chị bảo mày chờ ở đó rồi mà, phải không? Mày bị ngu à? Chị nuôi thằng đần như mày để làm gì? Biết vậy để người khác nhận nuôi mày cho rồi."
Thẩm Ngọc nhìn thấy cô chỉ khóc thút thít, khi bị đánh hai cái thì bật khóc dữ dội, nhưng hai tay vẫn ôm chặt lấy cô.
Thẩm Nam tức giận kéo nhóc ra, gào lớn như thể mất kiểm soát: "Mày đừng ôm chị, chị không cần mày nữa! Bỏ mày ở lại đây, ai thích thì lấy!"
Nhưng tay cậu nhóc như chiếc kìm sắt, không cho cô kéo ra, do đó cô phát cáu, tiếp tục đánh vào mông nhóc.
Phòng phát thanh đều là những phụ nữ trung niên, không nhìn nổi cảnh "bạo lực gia đình" như vậy nữa.
Có người cất lời khuyên nhủ: "Cô gái ơi, thằng bé đã sợ điếng người rồi, cô còn dọa nó nữa làm gì."
Thẩm Nam không ngẩng đầu lên, đanh giọng: "Tôi dạy trẻ nhà mình, mắc mớ gì đến các bác?"
Cô biết bây giờ mình rất khó coi, giống như người phụ nữ chợ búa đốp chát vô lý. Nhưng cô đã kìm cơn giận quá lâu, những sự bực bội, sợ hãi, lo lắng và tức giận bởi vì Thẩm Ngọc lạc đường bỗng chốc trút hết ra, không thể kiểm soát được bản thân.
"Ơ, cô thật vô ý thức đấy nhá. Cô là một người lớn, nhưng lại để trẻ em ở một mình, cô có biết nguy hiểm cỡ nào không?""Đúng vậy, may mà gặp được chàng trai này, cậu ấy đã đưa cháu bé đến phòng phát thanh. Nếu gặp phải người xấu, bé nhà cô đã bị bán đi từ đời nào rồi."
Đầu Thẩm Nam ong cả lên, nhưng cũng nhờ sự phát tiết ngắn ngủi đó mà những cơn bực bội dần rút xuống như thủy triều. Một lúc sau, cô trở lại trạng thái bình thường, ngẩng đầu lên, nhìn về phía người đàn ông trẻ tuổi duy nhất trong phòng.
Sau đó, cô chợt khựng lại, đầu óc trống rỗng.
Người phụ nữ trung niên bên cạnh nhắc nhở: "Cô gái, cô còn không mau cảm ơn người ta. Nếu cậu ấy không đưa bé nhà cô đến đây, chả ai biết sẽ xảy ra chuyện gì đâu."
Thẩm Nam luôn cảm thấy số phận khôn lường, trong vòng mấy năm ngắn ngủi, cô từ một công chúa nhà giàu kiêu ngạo sa sút đến mức làm "nô lệ" cho một công ty quảng cáo để nuôi sống gia đình, còn phải nuôi đứa nhóc mình căm ghét.
Nhưng đến lúc này, cô mới biết sự trêu ngươi của số phận không phải thăng trầm của cuộc đời, mà là vào một ngày bình thường nào đó, bỗng dưng xuất hiện một chuyện hoang đường khiến cô không kịp trở tay.
Giống như bây giờ, dáng vẻ mình nổi điên mất kiểm soát đã bị một người bạn thời học đại không gặp mấy năm liền nhìn thấy.
Người bạn mà cô không muốn anh bắt gặp lúc mình thảm hại như thế này.
Cô nhớ lại "chàng trai" mà những người phụ nữ trung niên trong phòng nói đến là người bạn học cũ này, giật môi cười tự giễu, cố gắng để cho giọng nói mình bình thường nhất có thể: "Cảm ơn."
Khương Nhạn Bắc bình tĩnh, vẻ mặt lạnh nhạt, như thể không để ý đến cảnh "bạo lực" vừa rồi, hỡ hững gật đầu trả lời: "Không có gì."
Nói xong, anh nhìn đứa trẻ ôm chặt Thẩm Nam, nói cảm ơn với những người trong phòng rồi bước ra ngoài. Như người tốt không để lại tên tuổi.
Lúc này trung tâm thương mại đang vào giờ cao điểm, lượng CO2 dày đặc bên trong tạo cảm giác ngột ngạt. Khương Nhạn Bắc sải bước đi nhanh, xuyên qua đám người tấp nập mà ra khỏi trung tâm, đón một cơn gió lạnh ập tới, sự buồn bực trong lòng mới vơi đi phần nào.
Chưa đầy 24 tiếng đồng hồ, anh đã ngẫu nhiên gặp một người đến tận ba lần, liệu đó có phải cái gọi là duyên phận? Cuộc sống của cô không tốt lắm, nếu một người phụ nữ có cuộc sống êm đềm thì cho dù để lạc con cũng sẽ không hoảng loạn đến vậy.
Anh không biết mấy năm nay cô đã trải qua những chuyện gì, có lẽ gia đình đã có biến cố hoặc là có cuộc hôn nhân không hạnh phúc. Nhưng dù thế nào thì khi nhìn thấy người như cô thất bại trong cuộc sống, anh hẳn là phải vui sướng mới đúng. Cớ sao anh lại chẳng thể cười nổi, thậm chí còn cảm thấy khó chịu không nói nên lời.
Anh thà gặp lại cô khi cô vẫn còn là một Thẩm Nam kiêu căng, ngang ngược, không ai lay chuyển được.