Sau khi Khương Nhạn Bắc rời đi, Thẩm Nam ở lại phòng phát thanh, hoàn toàn tỉnh táo lại sau cơn nóng nảy mất kiểm soát, khôi phục gương mặt xinh đẹp quyến rũ. Sự xấu hổ và quẫn bách khi bị Khương Nhạn Bắc chứng kiến cảnh đó cũng dần dần tan biến tựa như làn khói, chỉ có một chút vết tích mơ hồ.
Cô phải thừa nhận chuyện hoang đường này rất buồn cười. Dù là Khương Nhạn Bắc hay Khương Nhạn Nam thì đối với người bị cuốn vào guồng quay cuộc sống là cô mà nói, đã không còn quan trọng nữa.
Vực lại tinh thần, Thẩm Nam lịch sự cảm ơn những người trong phòng phát thanh: "Xin lỗi, lúc nãy tôi quá sốt ruột vì không tìm được nhóc."
Những người phụ nữ trong phòng đều đã làm mẹ, hiểu được tâm lý của một người mẹ mất con mình. Chỉ cần nhận được lời xin lỗi, họ đều tha thứ cho hành động hấp tấp và thiếu suy nghĩ của cô, nhao nhao đáp lời.
"Bác hiểu mà, về sau cẩn thận hơn nhé."
"Thằng bé còn bé, lúc ở ngoài đường thì đừng để bé một mình."
"Đúng, giờ một mét vuông là 10 kẻ bắt cóc, những bé trai xinh xắn thường là miếng mồi ngon cho bọn buôn người đấy."
Thẩm Nam chỉ cảm thấy trong đầu như có hàng nghìn con ong đang vo ve liên tục, nở một nụ cười gượng gạo, sau đó kéo Thẩm Ngọc đang ôm mình ra, bế cậu lên rồi đi ra ngoài.
Thẩm Ngọc thật sự hoảng loạn, được cô bế lên, hai tay ôm chặt lấy cổ cô, không muốn buông ra.
Thẩm Nam chưa từng bế đứa trẻ nào, huống hồ Thẩm Ngọc không còn là trẻ con hai, ba tuổi. Cô bế một cách vụng về và khó nhọc, nhiều lần ép cậu nhóc xuống nhưng cậu lại nghẹn ngào rơi nước mắt, cô do dự một chút rồi nghiến rắng bế cậu cho đến khi vào xe taxi.
Hôm nay đã đủ loạn, cô không có tâm trạng đi hát ở quán bar, bèn gọi điện cho chị Trần xin nghỉ. Xin nghỉ vào giờ chót, dù cô có quan hệ tốt với chị Trần nhưng chị ấy vẫn có vẻ không hài lòng, trong giọng điệu đầy trách móc: "Thẩm Nam, chị biết em bận nhưng đừng chờ đến khi bar chuẩn bị mở cửa mới xin nghỉ. Chị phải mất thời gian để sắp xếp người thay em đấy."
Thẩm Nam không thể phản bác, nói: "Em xin lỗi chị Trần."
"Được rồi, cô nói như thể tôi là kẻ bóc lột vậy. Đã bảo em mặc kệ người nhà đi mà em cứ cố chấp. Hồi đó em chỉ mong sao giết quách con bồ nhí của bố mình, thế mà bây giờ em lại nuôi con của cô ta béo tốt như vậy. Chị cũng phải bất ngờ, em là Bồ Tát sống đấy à? Một cô gái trẻ đẹp như em sao lại có cuộc sống tệ như thế?"
Lý do sao? Chỉ có trời mới biết!
Thẩm Nam cười khổ: "Chị Trần, em cúp máy đây, em đang trên taxi."
"Cúp đi, mai tới đúng giờ đấy nhá."
"Vâng."
Thẩm Ngọc ngồi trong lòng cô mệt vì khóc nhiều nên xe chưa chạy quá lâu thì đã ngủ thiếp đi. Trên gương mặt trắng nõn còn vương lại vệt nước mắt, khóe mắt ươn ướt, vẫn còn đang thút thít trong mơ nhưng đôi tay vẫn ôm chặt cổ Thẩm Nam.
Thật ra cậu nhóc thật sự rất tháo vát giỏi giang, khác hẳn người mẹ đã vứt bỏ nhóc, mà giống chị gái hơn. Chị Trần không hiểu tại sao cô phải dây dưa với những chuyện rối rắm này, bản thân cô cũng không hiểu, đôi lúc cô nghĩ có thể do gương mặt của Thẩm Ngọc càng ngày càng giống mình.
Nhưng lý do này thậm chí còn không đủ để thuyết phục bản thân.
Cô nhìn chằm chằm vào má cậu nhóc, nhẹ nhàng xoa khóe mắt, cẩn thận kéo tay nhóc từ trên cổ mình xuống, đổi một tư thế nằm thoải mái trên chân mình cho nhóc.
Trong xe hơi ngột ngạt, cô mở cửa sổ để gió đêm lùa vào mới thoải mái hơn, trong đầu lại hiện lên dáng vẻ của Khương Nhạn Bắc.
Bình tĩnh, lạnh nhạt, xa cách. Anh không phải châm dầu vào lửa hay thừa nước đục thả câu, nhưng nhìn thấy tình trạng thê thảm bây giờ của cô, có thể anh cũng cảm thấy cô đúng là đáng đời.
Đáng đời, thật sự đáng đời!
Cô che mắt lại, gạt bỏ những hình ảnh trong đầu nhưng lại thất bại, dứt khoát mặc kệ.
Về đến nhà thì đã 9 giờ, cuối cùng Thẩm Ngọc đã tỉnh, hoàn cảnh quen thuộc tạo cảm giác an toàn cho nhóc, nhảy xuống vòng tay của Thẩm Nam, chạy đến bên cạnh Thẩm Quang Diệu và nói: "Xin lỗi bố, con đã không trông chừng phần pizza mang về cho bố, bị người ta trộm mất rồi."
Lúc này Thẩm Nam mới biết Thẩm Ngọc lạc đường vì số pizza còn lại kia.
Lý do này thật sự khiến lòng cô rối bời, nhất thời không biết nên cảm khái chuyện hoang đường là một đứa nhóc 5 tuổi đuổi theo pizza hay là pizza ăn dở mà cũng bị mất cắp.
Tóm lại, mọi thứ đều thật tồi tệ.
Thẩm Quang Diệu không biết chuyện giữa hai chị em họ, tưởng là đánh mất đồ ăn. Nghĩ đến việc hôm nay suýt nữa thì đã giao con trai cho người khác, trong lòng không khỏi áy náy. Đứa trẻ được mang tên châu báu ngọc ngà khi chào đời, chỉ được yêu thương mấy tháng, chưa kịp có ký ức thì cuộc sống đã lụn bại, sau đó đối mặt với cuộc sống ăn nay lo mai.
Thẩm Quang Diệu thương con gái, cũng rất yêu con trai. Ông nhìn Thẩm Ngọc ngoan ngoãn, trái tim mềm nhũn, vẻ mặt trở nên hiền từ hơn, dịu dàng hỏi: "Con đã ăn pizza sao?"Thẩm Ngọc gật đầu thật mạnh, giơ tay ra hiệu: "Vâng, ăn hai miếng lớn thế này, ngon lắm ạ."
Thẩm Quang Diệu giờ mới chú ý đến đôi mắt sưng đỏ của nhóc, đoán có lẽ cậu đã khóc. Nhưng không hỏi nhiều, chỉ gật đầu ừ một tiếng.
Thẩm Nam đi đến, xoa đầu nhóc: "Tắm rửa rồi mau đi ngủ đi."
Thẩm Ngọc ngoan ngoãn gật đầu, cầm quần áo của mình đi vào phòng tắm.
Thấy nhóc đã vào phòng tắm, Thẩm Nam lấy bún xào mua từ quán bán đồ ăn khuya ra, đặt trước mặt Thẩm Quang Diệu, ngồi xuống sô pha bên cạnh.
Thẩm Quang Diệu không có hứng ăn, nhưng vẫn cầm đũa lặng lẽ ăn.
Hai người xem bộ phim truyền hình sến súa đang chiếu trên ti vi, đều giả vờ như rất tập trung, không ai nói câu nào. Đến khi có quảng cáo, Thẩm Quang Diệu mới khẽ nói: "Thật ra ký ức của trẻ con rất ngắn, nếu nó có cuộc sống tốt hơn ở gia đình khác, mấy năm nữa sẽ quên bố con mình. Đó là chuyện tốt với cả Thẩm Ngọc và con."
Thẩm Nam dửng dưng nhìn ông, rút một điếu thuốc trong hộp thuốc trên bàn trà, ngậm lên rồi châm lửa, ngọn lửa xanh lam cháy lên. Cô rít một hơi thật sâu rồi mới từ tốn nói:
"Bốn năm trước nó không biết gì cả, không có bất cứ ký ức nào thì mới là thời điểm tốt nhất để nhận nuôi. Nhưng bố đã cầu xin con chăm sóc cho nó, nói nó là đứa trẻ đáng thương bất hạnh, là con trai của nhà họ Thẩm, là em trai của con. OK, con chấp nhận, con phải lo cho nó trong khi còn chưa nuôi nổi bản thân, thấm thoát 4 năm trôi qua. Bây giờ nó đã hiểu chuyện, bố lại nghĩ không đáng, không để con chăm nữa, muốn để người khác nhận nuôi nó. Bố có cảm thấy mình nực cười không?"
Những tính xấu của cô, cô chẳng hề che giấu Thẩm Quang Diệu, ông cũng đã sớm quen nên chỉ nhìn cô con gái đang phì phèo nhả khói, mím môi, thở dài: "Hồi đó bố quá ích kỷ, không nghĩ nhiều, không biết sẽ liên lụy đến con. Bố có lỗi với con, không nên làm con vướng bận nữa."
Thẩm Nam trầm mặc, nhìn ánh đỏ của tàn thuốc, giọng dịu lại: "Bố à, thật ra bây giờ cũng rất tốt, ít ra cũng có mục tiêu. Con không còn sống mơ hồ bất định như trước, cảm giác đứng vững trên mặt đất khiến con yên tâm."
"Nam Nam..."
Thẩm Nam xen lời ông: "Sau này đừng nhắc chuyện đó nữa, tôi mới có quyền nhắc. Thẩm Ngọc vốn nhát gan, hoảng sợ nhiều lần, tâm lý sẽ không ổn định. Tôi không muốn cực khổ nuôi một đứa trẻ, cuối cùng nó lại trở thành kẻ vô dụng."
Thẩm Quang Diệu nhìn vẻ hờ hững của con gái qua làn khói, cuối cùng thở dài, tiếp tục ăn bát bún nhạt nhẽo kia.
Trẻ con thường chậm chạp, Thẩm Ngọc vệ sinh cá nhân xong, trở về phòng ngủ thì Thẩm Nam đã hút thuốc xong. Cô nhìn bánh sinh nhật trên bàn, nghĩ ngợi rồi đi vào phòng.
Cậu nhóc vừa lên giường đã thấy chị vào, ngoan ngoãn nằm trong chăn.
Thẩm Nam đặt bánh lên tủ đầu giường, nói: "Đây là bánh sinh nhật chị mua tặng em, hôm nay đã muộn nên không thể ăn. Ngày mai em mang đến lớp chia cho các bạn nhé."
Thẩm Ngọc nhìn chiếc bánh trong hộp trong suốt, liếm môi rồi gật đầu, nhỏ giọng nói: "Vậy em có thể để lại một phần cho Vương Miểu Miểu không? Mỗi lần cậu ấy có đồ ăn ngon đều chia cho em."
Thẩm Nam cười: "Tất nhiên rồi, đây là bánh của em, em muốn chia cho ai thì chia."
Thẩm Ngọc cười toe toét, bỗng hôn lên má cô một cái: "Cảm ơn chị."
Hôn xong rồi chui vào chăn, cả gương mặt đỏ bừng xấu hổ dưới ánh đèn.
Thật ra Thẩm Nam không quen cậu nhóc thân mật với mình, bởi vì về mặt tình cảm, cô vẫn không có cách nào chấp nhận cậu. Thường ngày ngoài ôm cô, Thẩm Ngọc không hề dám nhõng nhẽo, hôm nay cảm xúc thay đổi thất thường, tâm lý càng ỷ lại vào cô, nên càng thể hiện sự thân mật. Nhưng hành động này quá đỗi xa lạ với nhóc, nên sau khi hôn xong thì cũng hơi ngượng.
Hơi ấm của cậu nhóc không khiến Thẩm Nam khó chịu, cô nhìn nhóc, mỉm cười xoa đầu cậu và nói: "Ngủ đi." Sau đó chợt nghĩ đến điều gì đó, dịu dàng hỏi: "Còn đau mông không? Chị không kìm được cảm xúc, đánh mạnh quá."
Thẩm Ngọc lắc đầu: "Không đau, em hư đốn, không ở yên đó chờ chị, chị đánh em là phải ạ. Sau này em sẽ ngoan."
Thẩm Nam cười, vén chăn cho nhóc: "Nhớ là tốt."
Đến khi Thẩm Nam đi ra ngoài, cậu nhóc mở to mắt nhìn bánh sinh nhật trên tủ đầu giường, cuối cùng không nhịn được ôm bánh vào lòng mà ngủ.
Thẩm Nam vệ sinh cá nhân xong, mở cửa phòng Thẩm Ngọc ra, nhìn thấy cậu đang ôm hộp bánh ngủ khò trên giường. Cô lo cậu nhóc sẽ đè bẹp chiếc bánh, bèn đẩy nhóc vào trong giường rồi định lấy hộp bánh ra, nhưng vừa mới chạm vào thì cậu nhóc vô thức ôm chặt như đang bảo bọc con cái.
Cô nhìn gương mặt ngây ngô của Thẩm Ngọc, cuối cùng đành chịu thua.