Nhạn Bắc Bay Hướng Nam

Chương 9: Túi xách đẹp đấy



Chị Trần là chủ quán bar Thời Quang, đã quen biết Thẩm Nam hơn 7 năm khi Thẩm Nam còn là cô sinh viên nhà giàu phung phí, thỉnh thoảng hát trong bar để giải trí. Cô thường bao trọn một phòng, mời đám bạn đến uống rượu vui chơi, tận hưởng cảm giác được tâng bốc, buông thả hết mình.

Sau này, nhà cô gặp biến cô, vì mưu sinh nên cô bắt đầu hát cố định ở quán bar. Quen biết nhiều năm, quan hệ giữa hai người cũng được coi như bạn bè. Chị Trần đã nhìn cô từ một cô gái nhỏ ngỗ ngược trở thành người phụ nữ quyến rũ, lạnh lùng và kiềm chế như hiện tại, cũng được xem là nhân chứng của đoạn đường đời kỳ diệu của cô.

Hơn 8 giờ, quán bar thưa thớt khách, chị Trần ngồi trên sô pha ở phòng nghỉ, rút một điếu thuốc ra, đưa cho cô gái đàn guitar.

Thẩm Nam xua tay: "Cai rồi."

Chị Trần trêu: "Tiết kiệm tiền à?"

Thẩm Nam thản nhiên "ừm" một tiếng.

Chị Trần sững sờ, sau đó cười lắc đầu, châm điếu thuốc rồi rít một hơi sâu, dường như nhớ đến điều gì đó, nói: "Lát nữa Vương Vĩnh Hòa sẽ đến, anh ta đã nhắc chị mấy lần rồi. Bây giờ, ban ngày thì em làm công sở, ban đêm làm ca sĩ, một tháng cũng chỉ kiếm được vài bình rượu tây. Chị thấy mệt mỏi vô cùng. Anh ta đã nói muốn làm quen với em thật lòng. Anh ta là người rộng rãi, cũng không già lắm, nếu chị là em thì đồng ý ngay tắp lự ấy chứ. Như vậy cuộc sống chẳng phải sẽ nhẹ nhõm hơn sao?"

Thẩm Nam gảy dây đàn, thờ ơ hỏi: "Chị Trần không biết em ghét nhất là mấy con bồ nhí à?"

"Vợ anh ta ở Canada, chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, bồ nhí gì chứ."

Thẩm Nam cười, không đáp.

Chị Trần khoác vai cô: "Chị phân tích với em nhé, bây giờ em trẻ đẹp, có khó để tìm người giàu không? Dễ như ăn cháo. Nhưng muốn tìm người thật lòng yêu thương và kết hôn với em thì sao? Khó như lên trời. Đàn ông là những kẻ thực tế nhất, ai lại bằng lòng cưới một người vợ có một đứa em trai cùng cha khác mẹ 5 tuổi?"

Thẩm Nam thản nhiên gật đầu: "Em biết mà."

Cô đã sớm hiểu rõ những đạo lý này. Bởi vì hiểu nên trong những năm qua, cô chưa từng nghĩ sẽ thay đổi cuộc sống bằng cách đó.

Chị Trần nói thêm: "Ngoài ra, nếu thật sự có một người đàn ông giàu có muốn kết hôn với em và sống cùng em, nhưng học thức và dáng dấp thấp kém, em có bằng lòng gả cho người đó không?"

Ngón tay đặt trên dây đàn của cô khựng lại, trong đầu bất giác hiện lên bóng dáng Khương Nhạn Bắc. Nói đến học thức và dáng dấp, trong những người cô quen biết thì không ai hơn anh cả.

Nhưng cô đã nhanh chóng vứt đi suy nghĩ không đúng lúc này, cười mỉa mai: "Sẵn sàng luôn."

Chị Trần gõ vào trán cô: "Cô lừa ai đấy? Người khác không hiểu cô, chứ chị đây đi guốc trong bụng cô. Em rất kiêu ngạo, mạnh mẽ, nếu em thật sự có thể hạ mình thì mấy năm nay làm gì tới nỗi sống khổ đến thế?"

Thẩm Nam bật cười: "Em nào có thanh cao như chị nghĩ. Nếu có người khá giả bằng lòng kết hôn với em, em sẽ không ngần ngại đâu. Em không kén chọn mà."

Chị Trần phớt lờ câu nói của cô, lắc đầu nói: "Được rồi, sugardaddy Vĩnh Hòa sắp tới rồi. Em không muốn làm bạn gái người ta cũng được, nhưng đừng đắc tội, lát nữa bảo em uống rượu thì em uống với anh ta vài ly. Người ta quen biết rộng, cũng coi như mình mở rộng mối quan hệ đi."

Thẩm Nam nghe biệt danh của Vương Vĩnh Hòa mà không khỏi bật cười, ung dung đáp: "Bạn gái gì chứ? Nói thì hay lắm, anh ta đang tìm một sugarbaby mới đúng."

Sau đó, cô đứng dậy: "Yên tâm, bây giờ em không ngớ ngẩn đi đắc tội với người khác, nghèo hèn thì chả dám động vào ai cả. Hai năm qua, em đi làm đã tiếp xúc với đủ kiểu người, những kỹ năng khác thì chưa giỏi nhưng khoản giả vờ ngây thơ là số một. Vương Vĩnh Hòa hào phóng như vậy, chi chút tiền ít ỏi cũng đủ để em ăn vài bữa no nê, em nịnh bợ còn không kịp nữa là."

Chị Trần cười phá lên.

Vương Vĩnh Hòa hai người nhắc đến là khách quen của quán bar Thời Quang, chưa đến 40 tuổi, nghe nói là ông chủ của công ty lớn. Anh ta cũng khá ga lăng, dù theo đuổi Thẩm Nam đã lâu nhưng chưa từng làm gì quá đáng, chỉ mời cô uống rượu, bảo cô hát vài bài. Nhân phẩm anh ta khá tốt, chọn những bài hát đậm chất nghệ thuật, chưa từng chọn những bài hát nhảm nhí ngoài phố, rõ ràng là người được giáo dục tốt.

Nếu anh ta chưa kết hôn, dù biết anh ta chắc chắn không cưới mình, Thẩm Nam cũng sẽ thử tiến tới một bước.

Cô tự nhận mình không phải là nữ cường nhân độc lập thời đại mới, ngược lại, cô vốn là người ham hưởng thụ, hư vinh và vật chất. Nếu không bị cuộc sống ép buộc, cô chẳng hơi đâu làm việc bán mạng như thế. Nếu có người vung tiền cho cô, giảm bớt những gánh nặng khiến cô ngạt thở, cô cầu còn không được.

Chỉ là ranh giới cuối cùng trong lòng cô vẫn còn vững vàng, có lẽ từng được tâng bốc nhiều năm nên lòng kiêu ngạo đã sớm in sâu vào xương tủy. Gặp dịp thì chơi còn được, nhưng thật lòng thì miễn bàn.

Đêm nay Vương Vĩnh Hòa yêu cầu ba bài hát, không biết là để lấy lòng Thẩm Nam hay sao mà tình cờ cả ba bài đều là những ca khúc yêu thích của Thẩm Nam. Sau khi hát xong, cô nhìn người đàn ông ngồi trên ghế nâng ly rượu lên rồi đặt guitar xuống, mỉm cười đi đến.

Vương Vĩnh Hòa là cao thủ trong chốn ăn chơi, tự nhận phong lưu nhưng không dung tục nên không bị xem là kẻ lỗ mãng, trêu đùa cũng biết điểm dừng. Thẩm Nam làm trong ngành quảng cáo mấy năm, mấy chuyện xã giao, đóng kịch không khó với cô.

Dù sao quan hệ giữa hai người cũng không tiến triển, nhưng cũng có mập mờ, bản thân cô chẳng mất mát gì nên cứ dỗ anh ta vui vẻ trước đã. Khi Vương Vĩnh Hòa uống khá say rồi rời đi, có để lại một món quà, Thẩm Nam không từ chối, chỉ cười và liên tục nói cảm ơn.

Đàn ông giàu có tặng quà cho phụ nữ, tất nhiên không thích bị từ chối, dù cho không theo đuổi được cũng sẽ vui vẻ.

Chờ anh ta đi, Thẩm Nam xách hộp quà ra hành lang để mở. Sugardaddy Vĩnh Hòa này đúng là hào phóng, tiện tay tặng cũng là một chiếc túi Chanel mẫu mới.

Hồi đó Thẩm Nam ăn xài xa hoa, cũng được coi là một chuyên gia "nửa mùa" có đôi mắt tinh tường, vừa nhìn chất liệu và đá thì có thể phân biệt được đó là hàng thật hay hàng nhái. Chiếc túi Chanel này là hàng thật. Vì vậy, cô vui vẻ huýt sáo ở nơi hành lang vắng người.

Cuối hành lang có một chiếc gương lớn, cô nghĩ ngợi rồi đi đến chỗ gương, đeo túi xách lên, hết quay trái rồi lại quay phải ngắm nghía.

Đã lâu cô không dùng túi xách đắt đỏ, nhưng thật lạ, khi đeo nó lên người lại không cảm thấy hào hứng hay vui mừng. Ngược lại, còn toát lên vẻ uể oải và nhạt nhẽo. Cô quyết định sẽ đăng bán nó trên web, bây giờ đối với cô, chỉ có tiền mới tạo được cảm giác an toàn cho cô.

Cất túi Chanel vào bao, Thẩm Nam quay người lại, chuẩn bị đi chào chị Trần và về nhà, nhưng vừa lơ đãng ngẩng đầu lên, bỗng sửng sốt. Cách đây vài bước, có một người đàn ông cao ráo đang nhìn cô.

Có lẽ anh vừa rửa mặt và ra khỏi nhà vệ sinh, trên trán còn lấm tấm vài giọt nước, nổi bật đôi mắt đen nhánh. Gương mặt anh vô cảm, như thể tình cờ đi ngang nhìn thấy cô.

Thẩm Nam nhớ lại hành động trước gương ban nãy của mình, chẳng khác nào một cô gái được đại gia bao nuôi tặng quà, vừa nhận được túi xách đã vội vàng đeo lên, tạo dáng trước gương.

Nhưng ai nói là không phải chứ?

Khương Nhạn Bắc thản nhiên gật đầu với cô, là phép lịch sự của một người bình thường với một người biết nhưng không thân. Ánh mắt anh hơi lạnh lẽo, Thẩm Nam không nhìn ra liệu nó có ẩn chứa sự mỉa mai và châm biếm hay không. Song, chẳng hiểu sao đầu cô bỗng nóng ran, cô mỉm cười chủ động chào hỏi: "Lớp trưởng, khéo thật! Còn nhận ra tôi chứ?"

Hôm đó, trong 24 tiếng đồng hồ, hai người ngẫu nhiên gặp mặt 3 lần, nhưng không ai nhắc đến quan hệ bạn học cũ, giống như cả hai đều không nhận ra nhau. Lần này cô mở lời, có lẽ người ta cũng hết cách, không thể giả vờ không quen biết nữa.

Khương Nhạn Bắc không giả vờ, nhìn chiếc túi xách cô vẫn chưa cất kỹ vào bao, nhàn nhạt nhận xét: "Túi xách đẹp đấy."

Tuy trong mắt anh không lộ vẻ châm chọc, giọng điệu cũng bình thản, nhưng Thẩm Nam biết anh đang cười cợt. Giống như năm đó, dù cô kiêu căng phách lối trước mặt anh, anh chỉ nhẹ nhàng nói một câu đã đâm thủng vẻ ngoài mạnh mẽ phô trương của cô.

Cảm giác xấu hổ chưa kịp bộc phát ở trung tâm thương mại đột nhiên dâng trào bởi vì câu nói hờ hững của anh. Tuy nhiên, khi cô nghĩ cách làm sao để giữ lại lòng tự trọng đáng thương thì Khương Nhạn Bắc rời đi.

Thẩm Nam đứng yên, nhìn bóng lưng cao ráo khuất dần dưới đèn hành lang, cảm xúc căng chặt trong lòng giống như quả bóng xì hơi, thoát khí ra từng chút một rồi xẹp xuống. Sau một lúc lâu, cô mới bật cười tự giễu.

Cô cũng rảnh thật, cuộc sống đã bết bát đến vậy, chẳng lẽ còn để tâm đến cái nhìn của một bạn học cũ xa lạ sao?

Dẫu cô từng thích người đó, nhưng chỉ là đã từng thôi.