Nhạn Bắc Bay Hướng Nam

Chương 10: Người bình thường không thể làm như vậy



Túi Chanel trong bộ sưu tập mới nhất, lại còn mới toanh, đăng bài giảm giá 20% trên web thì chỉ mất vài ngày đã bán được. Đương nhiên cũng nhờ vào độ uy tính của tài khoản Thẩm Nam trên web đồ cũ rất cao, dù cô đã im hơi lặng tiếng suốt mấy năm. Mấy năm trước, cô từng bán tháo những món đồ xa xỉ với giá rẻ bất ngờ, tài khoản này từng gây sốt một thời.

Thẩm Nam dùng tiền bán túi để đổi cho Thẩm Quang Diệu gói phục hồi chức năng cao cấp hơn, và mua một đồ chơi mới cho Thẩm Ngọc.

Trước giờ cô luôn mặc kệ cậu nhóc, chỉ cho nhóc ăn no mặc ấm, không có sức cũng như không có tâm tư để quan tâm nhóc. Nhưng không biết là do đã lớn, trái tim càng dịu dàng hơn hay do thời điểm khó khăn nhất đã qua, dù còn nhiều lo nghĩ nhưng tâm tình dần dần bình thản hơn, có một số điều cũng bất giác thay đổi.

Nhớ lại khi Thẩm Ngọc đi lạc =ở trung tâm thương mại, sợ hãi ôm mình thật chặt, ngay cả ngủ cũng không buông tay. Cô phải thừa nhận, dù trên tâm lý vẫn không thể chấp nhận đứa trẻ này, nhưng đối với Thẩm Ngọc, cô lại là chỗ dựa lớn nhất. Nếu hồi đó cô cho người khác nhận nuôi cậu, sau này từ từ cũng sẽ hối hận và không cam lòng.

Cô vẫn không thể cho Thẩm Ngọc nhiều tình thương, khi cuộc sống còn chưa được coi là "ổn định". Cô không có lòng mà cân nhắc những chuyện vặt vãnh đó. Nhưng cô biết mình đã rất cố gắng để Thẩm Ngọc có thể trải qua cuộc sống bình thường như bao đứa trẻ khác.

Cậu mới 5 tuổi, ngoài lúc Lâm Nghiên đến nhà tặng quà cho cậu, cậu chưa từng nhận được món đồ chơi nào từ hai người lớn trong nhà, thậm chí cũng không hề vòi vĩnh. Nhưng Thẩm Nam biết, chiếc xe đồ chơi Lâm Nghiên tặng cậu đã bị rơi mất bánh xe, cậu còn không nỡ vứt đi.

Đây là lần đầu cô dắt Thẩm Ngọc đến cửa hàng đồ chơi. Nhóc rõ ràng rất hào hứng nhưng cố gắng không thể hiện ra, chỉ nắm tay Thẩm Nam thật chặt, nhắm mắt đi theo cô.

Thẩm Nam hỏi nhóc thích gì, nhóc chỉ lắc đầu đáp không thích.

Nhưng ánh mắt của trẻ con làm sao qua được mắt người khác, thấy nhóc cứ lưu luyến món đồ chơi trên kệ, Thẩm Nam ngầm hiểu, lấy xuống rồi đặt vào giỏ hàng. Đến khi cô nhận ra thì giỏ hàng đã đầy một nửa. Mặc dù cảm thấy hơi nhiều, nhưng sau khi do dự một chút, cô vẫn không trả lại, xem như bù đắp cho những thiếu sót trước đó.

Về đến nhà, Thẩm Ngọc ngồi dưới sàn nhà, cẩn thận mở túi đồ chơi ra, cười tươi như hoa.

Niềm vui của trẻ con rất đơn giản, Thẩm Nam không biết mình từng thấy cậu cười vui vẻ như vậy chưa, nhưng khi nhìn thấy nhóc cười, cô bất giác cũng cười theo.

Cuối tuần, Thẩm Nam còn đưa bố và em trai ra ngoài ăn một bữa, bầu không khí hiếm khi thoải mái như vậy. Ngay cả cô cũng đã lâu không có tâm trạng nhẹ nhàng như thế.

Cảm ơn sugardaddy Vĩnh Hòa, cảm ơn Chanel.

Chỉ là thời gian thoải mái ngày cuối tuần trôi qua rất nhanh. Thứ hai đi làm, Thẩm Nam lại đối diện với áp lực công việc. Cô chắc chắn Joseph đã về Mỹ nhưng chưa biết ngày trở lại Trung Quốc.

Sếp Lê Hưởng liên tục hỏi tình hình dự án, cô không dám chần chừ nữa, nhanh chóng liên hệ với người dự án cấp cao của IWF. Anh ta là người Trung Quốc, tên là Tần Quan, giống tên với một đại văn hào thời xưa.

Thẩm Nam thừa sức giao tiếp với người Trung Quốc. Tần Quan khoảng ba mươi tuổi, có vẻ đàng hoàng hơn những khách hàng nam cô từng tiếp xúc rất nhiều. Nhất là lúc ở văn phòng, anh ta chỉ xoay quanh chủ đề bảo vệ môi trường sinh thái. Nếu anh ta không quá khoe khoang về thành tích của mình trong lĩnh vực này và tỏ vẻ quyến rũ, Thẩm Nam cũng nghĩ anh ta thật sự là một tình nguyện viên tận tâm bảo vệ môi trường.

Song, chỉ thiếu một điểm, anh ta là đàn ông Trung Quốc điển hình. Không khó để lấy lòng kiểu người này, chỉ đơn giản là lắng nghe với vẻ mặt ngưỡng mộ, thỉnh thoảng khen vài câu chân thành cũng đủ để thỏa mãn sĩ diện của anh ta là được.

Hai người trò chuyện rất vui vẻ. Thẩm Nam ngỏ lời mời anh ta ăn trưa, Tần Quan dĩ nhiên vui vẻ nhận lời.

Khi vào thang máy, Tần Quan tiếp tục nói đến những cống hiến trong sự nghiệp bảo vệ môi trường của mình. Thẩm Nam đứng ngang bằng anh ta, vẫn vừa như nghe, vừa cười, vừa gật đầu. Ánh mắt ngưỡng mộ của cô gái xinh đẹp càng khiến đàn ông như biến thành một con công, ra sức xòe đuôi để thể hiện sức quyến rũ của mình.

Khi cửa thang máy từ từ đóng lại, Tần Quan đang kể đến đoạn cao trào. Thẩm Nam phối hợp cười khúc khích, nghiêng đầu nhìn anh ta, vén lọn tóc rũ bên má ra sau tai.

Đối với đàn ông, hình ảnh người đẹp vén tóc chứa lực sát thương rất lớn. Ánh mắt Tần Quan nhìn Thẩm Nam rõ ràng có chút dao động.

Đúng lúc đó, cửa thang máy vốn đóng bỗng dưng mở ra. Có người đã bấm nút thang máy, hai người đứng trong thang máy đồng loạt nhìn ra ngoài.

Tay Thẩm Nam vẫn còn đặt trên vành tai, ánh mắt của cô và Khương Nhạn Bắc va vào nhau, hai người thoáng sửng sốt.

Tần Quan nhiệt tình chào hỏi: "Giáo sư Khương, chúng tôi đi ăn trưa."

Khương Nhạn Bắc gật đầu, lặng lẽ nhìn sang nơi khác, ung dung bước vào thang máy. Không biết là do anh cao lớn hay vì cảm xúc mơ hồ nào đó, Thẩm Nam lại cảm thấy không gian thang máy trở nên chật chội ngay khi anh vừa đi vào. Cô bèn nhích sang bên cạnh một chút.

Thế là Khương Nhạn Bắc vừa hay đứng giữa cô và Tần Quan.

Tần Quan chủ động giới thiệu với Thẩm Nam: "Cô Thẩm, đây là giáo sư Khương, cố vấn nghiên cứu của IWF, đến từ viện sinh học của Đại học Giang."

Sau đó nói với Khương Nhạn Bắc: "Giáo sư Khương, đây là cô Thẩm, quản lý khách hàng của Công ty quảng cáo Tượng Tâm, tương lai có thể sẽ hợp tác với IWF."

Khương Nhạn Bắc lịch sự gật đầu.

Tần Quan nói với vẻ tự hào: "Giáo sư Khương là giáo sư trẻ nhất của viện sinh học Đại học Giang đấy. Dự án lần này của chúng tôi, phần nghiên cứu khoa học cũng do anh ấy phụ trách. Nếu bên sản xuất phim công ích quyết định chọn Công ty Tượng Tâm, giáo sư Khương sẽ hướng dẫn các cô việc quay phim chụp hình dưới góc độ khoa học."

Cuối cùng Thẩm Nam cũng phản ứng lại, nở nụ cười với anh, giọng điệu xã giao, lịch sự: "Vậy hy vọng có cơ hội hợp tác cùng giáo sư Khương."

Khương Nhạn Bắc cười nhạt, trông lễ phép nhưng rõ ràng như xa cách nghìn cây số.

Thẩm Nam hỏi: "Thế giáo sư Khương có muốn ăn cùng chúng tôi không?"

Thật ra cô chỉ là mời lơi, Khương Nhạn Bắc đời nào đồng ý. Nhưng khi cô vừa hỏi xong, anh đã gật đầu ngay tắp lự: "OK."

Thẩm Nam ngẩn người nhìn người đàn ông vừa quen thuộc vừa xa lạ này. Ngoài mặt cô vẫn giữ vẻ bình thản nhưng trong đầu rối như mớ bòng bong, như thể bỗng dưng rơi vào trạng thái mông lung mơ hồ.

Tần Quan không thân với vị cố vấn nghiên cứu được điều về IWF này, nhưng biết rõ lý lịch và thành tích học thuật của anh. Khương Nhạn Bắc từng phụ trách rất nhiều dự án lớn ở Tổng công ty, có sức ảnh hưởng trong IWF, có quan hệ rất tốt với Joseph.

Thật ra anh ta không đánh giá cao Khương Nhạn Bắc, luôn cảm thấy anh toát lên vẻ thanh cao được nuôi dưỡng từ nhung lụa.

Kiểu người cống hiến cho IWF khác hẳn anh ta. Dù ngoài miệng anh ta nói đầy chính nghĩa, nhưng thật ra chỉ là làm công ăn lương cho IWF như bao người.

Còn Khương Nhạn Bắc thì khác, kiểu đàn ông có lý lịch đẹp và có sự nghiệp riêng mà lại làm việc cho IWF trong nhiều năm, hẳn đó là vì lý tưởng. Mà khi không cần lấy lý tưởng ra để nuôi sống bản thân, thì lý tưởng ấy sẽ trở nên thuần khiết hơn, anh có đủ tư cách để cao ngạo.

Vì vậy đừng trông Khương Nhạn Bắc luôn nho nhã, lịch sự, mà thực chất lại mang đến cảm giác xa cách.

Tần Quan không ngờ anh sẽ đồng ý lời mời ăn trưa của một phụ nữ đến từ một công ty quảng cáo, ngây ra một hồi mới phản ứng lại, bật cười: "Vừa khéo, cô Thẩm có thể nói ý tưởng của công ty cô về dự án này chúng tôi với giáo sư Khương."

Qua góc nhìn của Tần Quan, dự án này chẳng ai được lợi lộc gì, mà người đẹp đến tìm mình với thành ý rõ ràng, anh ta sẵn sàng giúp đỡ. Bên sản xuất phim công ích chọn công ty nào là việc của Joseph, anh ta không thể xen vào, nhưng nếu dựa vào quan hệ giữa Khương Nhạn Bắc và Joseph, cộng thêm sức ảnh hưởng của anh ở IWF. Nếu anh đồng ý giúp thì thành công nằm trong tầm tay.

***

Tần Quan chọn nhà hàng gần công ty họ, không xa xỉ nhưng không gian khá ổn.

Ba người ngồi ở một bàn gần cửa sổ, Khương Nhạn Bắc và Tần Quan ngồi cùng dãy, Thẩm Nam ngồi đối diện hai người, đúng hơn là đối diện với Tần Quan.

Tần Quan muốn giúp Thẩm Nam nên trong lúc ăn, anh ta luôn dẫn dắt đề tài đến Khương Nhạn Bắc, coi như khéo léo bắc cầu giúp Thẩm Nam.

"Giáo sư Khương đã làm việc ở IWF bốn năm, hồi còn ở Tổng công ty, giáo sư chuyên thực hiện các khảo sát và công tác bảo tồn đa dạng sinh học ở Châu Phi. Tôi nghe Joseph nói giáo sư còn giúp cảnh sát hình sự quốc tế triệt phá một tổ chức săn trộm động vật nữa đấy."

Thẩm Nam nhìn Khương Nhạn Bắc, mỉm cười lấy lòng như đối với Tần Quan: "Giáo sư Khương giỏi quá."

Khương Nhạn Bắc không ngẩng đầu lên, bình thản nói: "Nào giỏi đến thế, bọn săn trộm Châu Phi rất hoành hành. Chúng tôi chỉ là tình cờ phát hiện ra manh mối trong lúc khảo sát thôi."

Rõ ràng là anh chẳng mấy quan tâm đến những lời khen của Thẩm Nam.

Đối đáp một hồi, thức ăn được bưng ra.

Tần Quan thấy anh không hứng thú với chuyện riêng của mình, dứt khoát đi thẳng vào vấn đề giúp Thẩm Nam: "Giáo sư Khương, tôi đã xem những sản phẩm của công ty cô Thẩm, thật sự rất chuyên nghiệp, mà họ cũng rất chân thành hợp tác. Cô Thẩm cũng quan tâm đến việc bảo vệ môi trường sinh thái. Anh có thể tiến cử công ty họ với Joseph không?"

Dưới ánh mắt mong chờ của hai người, Khương Nhạn Bắc từ từ ngẩng đầu lên, lạnh nhạt nhìn Thẩm Nam rồi nói từng chữ với Tần Quan: "Chuyện này Joseph có tính toán riêng, chúng ta đừng can thiệp thì hơn."

Tần Quan: "..."

Thẩm Nam: "..."

Đừng nói là Thẩm Nam, ngay cả Tần Quan cũng hoảng hồn. Anh ta cứ ngỡ Khương Nhạn Bắc đã đồng ý ăn trưa thì cũng có cơ hội thương lượng. Dù sao anh chắc chắn không phải người vô cớ ăn cùng người khác. Nào ngờ anh lại từ chối thẳng thừng, thậm chí còn nhắc nhở anh ta đừng xen vào.

Người này bình thường có vẻ không phải kiểu người kém giao tiếp, vậy mà lại làm như vậy, thật khó hiểu.

Là đồng nghiệp IWF, nghe anh ta nói thế, Tần Quan áy náy nhìn Thẩm Nam, quả nhiên nhìn thấy vẻ mặt người đẹp u ám hẳn.

Thẩm Nam nào chỉ đanh mặt, còn tức giận đến không nói nên lời. Thật ra việc bị ké một bữa cơm không phải chuyện to tát, dù sao vẫn sẽ được công ty chi trả.

Tuy nhiên, Khương Nhạn Bắc đúng là khó ưa, ăn bằng tiền của cô, không những từ chối mà còn cản người khác giúp đỡ cô, chẳng khác nào ăn cháo đá bát.

Người bình thường không thể làm như vậy.

Thậm chí cô còn nghi ngờ anh là người chuyên phá bĩnh. Không, nào phải nghi ngờ mà là chắc chắn một trăm phần trăm.

Khương Nhạn Bắc phớt lờ vẻ mặt vi diệu của hai người, đặt đũa xuống, lấy khăn lau tay rồi từ từ lau miệng: "Cảm ơn bữa trưa của cô Thẩm nhé."

Phong cách thanh tao, lịch sự như một quý ông.

Thẩm Nam nhìn lướt qua đống bát đĩa sạch sẽ mà anh ta đã ăn, nghĩ bụng: Ha ha, sức ăn cũng gớm đấy.