Nhận Nhầm, Yêu Thật

Chương 5



Trong vườn nho.

 

Cô ta bất ngờ đưa điện thoại cho tôi.

 

"Du Hân, mình có cái này cho cậu xem."

 

Tôi nhận lấy, nhìn vào màn hình.

 

"Có rất nhiều ảnh, cậu có thể từ từ xem. Đây là những thứ mình lấy từ điện thoại của Lục Ngộ."

 

Cô ta cười nhạt, giọng đầy mỉa mai.

 

Trong điện thoại là những bức ảnh thân mật của tôi và Lục Ngộ—những cái ôm, những nụ hôn, thậm chí cả ảnh trên giường, kéo dài từ thời đại học đến tận bây giờ.

 

Tôi trả điện thoại lại cho cô ta, bình thản hỏi: "Ý cô là gì?"

 

Cô ta sững người, rồi lạnh lùng cười.

 

"Ý gì ư? Lục Ngộ nói cậu là bạn gái của Tần Yến Châu, nhưng cậu lại có những bức ảnh thân mật thế này với anh ấy, kéo dài từ thời sinh viên đến tận bây giờ. Cậu nghĩ chuyện này có ý nghĩa gì?"

 

"Ồ, nhưng mọi người đều nói bạn trai của tôi là Tần Yến Châu mà."

 

Tôi đáp, giọng điệu bình tĩnh.

 

"Du Hân, cậu thật sự ngốc đến vậy sao? Cậu nhìn những bức ảnh này còn không nhận ra sao? Lục Ngộ đang lừa cậu đấy!"

 

"Bạn trai thật sự của cậu luôn là Lục Ngộ! Chưa từng là Tần Yến Châu!"

 

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

"Chỉ vì cậu mất trí nhớ, mà anh ấy không muốn tiếp tục làm bạn trai cậu nữa, nên mới nhân cơ hội này lừa cậu tin rằng Tần Yến Châu là bạn trai mình, để anh ấy có thể thoải mái ra ngoài vui chơi!"

 

"Tần Yến Châu cũng chỉ đang phối hợp với Lục Ngộ để lừa cậu thôi!"

 

"Cậu đang bị biến thành trò cười cho tất cả bọn họ!"

 

"Tôi là bạn của cậu, thấy không đành lòng nên mới nói cho cậu biết!"

 

Trần Nguyệt Doanh nôn nóng nói hết một hơi.

 

Tôi vẫn giữ vẻ mặt bình thản.

 

Cô ta nhìn tôi, dường như không thể tin được phản ứng của tôi.

 

Tôi khẽ cười: "Vậy thì sao? Bây giờ… tôi có gì không tốt sao? Tần Yến Châu không đối xử tốt với tôi à? Anh ta có tệ hơn Lục Ngộ ngày trước không?"

 

Cô ta kinh ngạc trợn mắt nhìn tôi.

 

"Cậu… cậu biết chuyện này mà vẫn bình tĩnh được sao?"

 

Rồi như chợt nhận ra điều gì đó, ánh mắt cô ta đầy vẻ hoảng sợ.

 

"Không lẽ… cậu chưa từng mất trí nhớ?"

 

Tôi nghịch nghịch chùm nho trong tay, cười khẽ.

 

"Ồ? Cậu phát hiện rồi sao? Đã là bạn bè thì đừng nói ra nhé?"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

"Cậu… cậu…"

 

Cô ta trừng mắt nhìn tôi, thực sự bị sốc.

 

"Du Hân, cậu chưa từng mất trí nhớ, vậy mà vẫn ở bên Tần Yến Châu?"

 

"Cậu đúng là giấu quá sâu!"

 

"Tôi phải đi nói cho Lục Ngộ! Tôi phải nói cho Tần Yến Châu! Để họ biết cậu đã lừa bọn họ ngay từ đầu!"

 

9

 

Tôi nhấm nháp một quả nho, cười nhạt nhìn cô ta.

 

"Cậu chắc chắn muốn đi nói sao?"

 

"Cậu chắc chắn rằng nếu mọi chuyện bị phơi bày, cậu vẫn có thể ở bên Lục Ngộ sao?"

 

Cô ta khựng lại, sắc mặt bỗng chốc tái đi.

 

Chắc hẳn cô ta đã nhớ đến lời của Lục Ngộ sáng nay—anh ta nói muốn chấm dứt với cô ta.

 

Nhưng ngay lập tức, cô ta cứng rắn trở lại.

 

"Tôi sẽ nói cho Lục Ngộ biết cậu đã giả vờ mất trí nhớ! Anh ấy sẽ nhận ra cậu luôn lừa dối anh ấy, cố tình ngủ với Tần Yến Châu để chọc tức anh ấy! Cậu nghĩ anh ấy còn cần cậu sao? Anh ấy sẽ càng nghiêng về phía tôi hơn!"

 

Tôi nhướng mày, giọng điệu nhẹ nhàng:

 

"Tiếc thật, tôi không thể để hình tượng của mình trong mắt họ bị hủy hoại được."

 

"Tôi sẽ nói rằng… là do Lục Ngộ đã lừa dối tôi trước, tôi tưởng anh ấy không cần tôi nữa, tôi đau lòng nên mới lao vào vòng tay Tần Yến Châu."

 

Tôi mỉm cười nhìn cô ta.

 

"Cậu nghĩ xem, anh ấy sẽ tin rằng tôi cố tình lừa gạt anh ấy, hay sẽ thấy tôi là một kẻ đáng thương bị tổn thương đến mức tuyệt vọng?"

 

"Cậu nghĩ anh ấy sẽ căm ghét tôi, hay là cảm thấy áy náy và càng thương xót tôi hơn?"

 

Rõ ràng, cô ta đã nghe được cuộc nói chuyện sáng nay—Lục Ngộ không hề bận tâm chuyện tôi ngủ với Tần Yến Châu.

 

Cô ta lùi lại một bước, vẻ mặt đầy sợ hãi, như thể hôm nay mới thực sự hiểu tôi là ai.

 

"Du Hân… Tôi không ngờ… Cậu thật đáng sợ!"

 

10

 

Tôi nghiêng đầu nhìn cô ta, chậm rãi nói:

 

"Cậu lấy tư cách gì để nói với tôi những lời cao thượng như vậy?"

 

"Nếu Lục Ngộ không có gì trong tay, cậu có dám nói rằng cậu thực sự yêu anh ta không?"

 

Cô ta biến sắc, lúc xanh lúc trắng.

 

"Cậu… cậu…"