"Người đẩy bạn gái mình về phía đàn ông khác thì không đáng sợ sao?"
"Người phản bội bạn gái mình với chính bạn của cô ấy thì không đáng sợ sao?"
Tôi cười nhìn cô ta.
"Trần Nguyệt Doanh, cậu nên vui mừng đi."
"Bởi vì giữa Tần Yến Châu và Lục Ngộ, tôi chỉ giữ lại một người trong tay. Tôi cũng không có hứng thú tranh giành với cậu."
"Trong mắt tôi, Lục Ngộ đã bẩn rồi. Cậu muốn thì cứ việc giữ lấy anh ta, dựa vào bản lĩnh của cậu."
"Tôi sẽ không phá hỏng chuyện của cậu, cứ yên tâm."
Cô ta run rẩy nhìn tôi.
"Vậy nên… cậu không yêu Lục Ngộ, cũng không yêu Tần Yến Châu… Cậu chỉ muốn dựa vào một người đàn ông có tiền, bất kể là ai, miễn là có thể cho cậu một cuộc sống tốt hơn?"
Tôi mất kiên nhẫn, giọng điệu lạnh đi:
"Tôi từng yêu Lục Ngộ."
"Nhưng đổi lại, tôi nhận được gì?"
"Tại sao tôi phải tiếp tục yêu một người đàn ông như thế?"
"Còn về Tần Yến Châu, anh ta cũng đã lừa dối tôi, vậy tôi có lý do gì để toàn tâm toàn ý với anh ta?"
"Tôi chỉ chọn người nào khiến tôi cảm thấy dễ chịu hơn thôi. Ít nhất, so với Lục Ngộ, Tần Yến Châu vẫn chưa bẩn đến mức đó."
"Nếu anh ta đối xử tốt với tôi, tôi cũng sẽ đối xử tốt với anh ta."
Trần Nguyệt Doanh nhìn tôi, giọng run rẩy.
Hii cả nhà iu 💖 Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻 Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
"Cậu có chắc cậu có thể kiểm soát được Tần Yến Châu không? Trong nhóm của họ, cậu ta là kẻ nguy hiểm và khó lường nhất."
Tôi chơi đùa với chùm nho trong tay.
"Cậu có cách của cậu, tôi có cách của tôi."
Bất ngờ, tôi cảm thấy có ai đó đang nghe lén từ bên ngoài vườn nho.
Nhìn sang, tôi chỉ thấy những cành lá khẽ lay động.
11
Tôi và Trần Nguyệt Doanh xách giỏ nho bước ra khỏi vườn.
Ngay lập tức, Tần Yến Châu đi đến trước mặt tôi, nhẹ nhàng lấy giỏ nho từ tay tôi.
"Em đi lâu quá, anh lo nên đến tìm."
Anh ta dịu dàng nói, vòng tay ôm lấy tôi, đưa tôi về phía homestay.
Tôi cảm giác được ánh mắt của Trần Nguyệt Doanh phía sau, nhìn tôi và người đàn ông bên cạnh tôi, dường như không thể hiểu nổi tại sao anh ta lại đối xử với tôi như thế.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Lục Ngộ cũng vội vã chạy đến, nhưng không phải tìm Trần Nguyệt Doanh mà là đứng lạnh lùng nhìn về phía tôi và Tần Yến Châu, ánh mắt như d.a.o sắc, đặc biệt là khi nhìn Tần Yến Châu.
Tôi khẽ nghiêng đầu, tỏ vẻ khó hiểu nhìn anh ta.
Bỗng dưng, Lục Ngộ bước lên một bước:
"Du Hân, gần đây có một trang trại cưỡi ngựa. Trước đây em từng nói muốn thử cưỡi ngựa, để anh dẫn em đi nhé?"
Tôi ngẩng đầu nhìn Tần Yến Châu:
"Em từng nói muốn cưỡi ngựa sao? Vậy đến lúc đó anh đưa em đi nhé?"
"Được, trước tiên chúng ta đi rửa nho đã."
Tần Yến Châu cười nhạt, nắm tay tôi rời đi.
Lục Ngộ đứng đó, cả người cứng đờ.
Phía sau, tôi có thể cảm nhận được ánh mắt ghen tức cháy bỏng của Trần Nguyệt Doanh.
Chúng tôi ngồi xuống bàn, tôi đang lột một quả nho, bỗng nhận thấy ánh mắt của Tần Yến Châu nhìn tôi, có gì đó là lạ.
Tôi ngẩng đầu nhìn anh ta.
Nhưng anh ta lại như không có gì, ánh mắt vẫn dịu dàng như trước.
Tôi cười, đưa quả nho đến bên môi anh ta.
Anh ta mở miệng ăn, rồi nắm lấy tay tôi, môi quấn quýt lấy đầu ngón tay tôi, tựa như muốn l.i.ế.m sạch nước nho vậy.
Từ sau đêm đó, anh ta lúc nào cũng có thể tạo ra những khoảnh khắc ám muội như thế này.
…
Buổi tối, chúng tôi mặc đồ bảo hộ và đến trang trại cưỡi ngựa.
Một vài thiếu gia giàu có đã cưỡi ngựa đi trước.
Lục Ngộ và Trần Nguyệt Doanh vẫn còn ở chuồng ngựa, cô ta đang cân nhắc chọn con ngựa nào, còn Lục Ngộ thì tâm trí dường như để ở nơi khác.
"Nguyệt Doanh, anh có chuyện muốn nói với em."
Lục Ngộ bỗng lên tiếng.
Trần Nguyệt Doanh hoảng hốt, cô ta biết anh ta sắp nói gì.
Nhưng ngay lúc đó, cô ta nhìn thấy chúng tôi liền vội vàng kêu lên:
"Ôi, Du Hân, cậu đến rồi!"
Chúng tôi bước lại gần.
"Chọn được ngựa chưa?" Tôi mỉm cười hỏi.
Lúc này, Tần Yến Châu đang trao đổi với nhân viên trong trang trại để chọn cho tôi một con ngựa ngoan ngoãn, xinh đẹp và phù hợp.