Chúng tôi cưỡi ngựa một lúc, bỗng nghe thấy tiếng ồn ào từ phía Lục Ngộ.
"A Ngộ, cẩn thận!"
"Nguyệt Doanh!"
"A—!"
Một con ngựa không biết từ đâu bị thả ra, lao về phía Lục Ngộ mất kiểm soát.
Trần Nguyệt Doanh không chút do dự, cưỡi ngựa lao lên chắn trước anh ta.
Cô ta bị con ngựa xông thẳng vào, ngã xuống đất.
Bị thương.
Lục Ngộ lập tức bế cô ta lên, đưa về phòng y tế của khu nghỉ dưỡng.
Nhân viên trang trại nhỏ giọng bàn tán:
"Thật sự không hiểu tại sao cô ta lại lao ra chắn như vậy. Những người cưỡi ngựa khác đều tránh sang bên mà. Với kỹ thuật cưỡi ngựa của anh ta, chắc chắn có thể tự xử lý được. Dù có tránh không kịp, thì Lục Ngộ cũng nắm chặt dây cương, ngồi vững trên lưng ngựa, không thể nào dễ dàng ngã xuống được. Thà cứ để anh ta tự điều khiển ngựa, còn hơn là cô ta ngồi không vững, rồi lại lao ra chắn ngang như thế. Tác động va chạm lớn như vậy, tự mình làm mình bị thương. Nếu xảy ra chuyện gì mà bị đổ lỗi cho trang trại chúng tôi thì thật oan uổng."
Dĩ nhiên, Lục Ngộ không nghe thấy những lời này.
Sau đó, Trần Nguyệt Doanh được chuyển thẳng về bệnh viện trong thành phố.
Bác sĩ nói cô ta sẽ phải ngồi xe lăn ít nhất vài tháng.
Trên đường về biệt thự, tôi cảm thán:
"Trần Nguyệt Doanh quả thật là người có thể xuống tay với chính mình. Giờ xem cô ta có đạt được mong muốn không thôi."
Lúc ôm tôi đi ngủ, Tần Yến Châu trầm giọng nói:
"Nếu thật sự có ngày anh gặp nguy hiểm, anh không mong em sẽ cứu anh theo cách đó. Anh chỉ mong em được an toàn."
12
Tôi ngước lên nhìn anh ta, có cảm giác như anh ta đang sớm tìm lý do để bào chữa cho bản thân.
Cứ như anh ta biết rõ tôi sẽ không dại dột mà liều mình vì anh ta vậy.
"Nếu em gặp nguy hiểm, anh nhất định sẽ bất chấp tất cả."
Anh ta lại nói đầy nghiêm túc.
Tôi bật cười, vuốt nhẹ gương mặt anh ta.
"Chúng ta sẽ luôn bình an. Sẽ không có nguy hiểm gì đâu."
Anh ta nắm lấy tay tôi, hôn nhẹ lên, sau đó cúi xuống phủ lên người tôi.
…
Dạo gần đây, Lục Ngộ dành rất nhiều thời gian ở bệnh viện.
Trần Nguyệt Doanh đăng vô số bài trên mạng xã hội, toàn là hình ảnh Lục Ngộ tặng hoa, mang đồ ăn cho cô ta, tận tình chăm sóc.
Tất cả đều là hình ảnh hạnh phúc.
Còn tôi, dạo này cũng sống rất tốt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tôi từng nói rằng tôi yêu Lục Ngộ.
Nên khi nhìn thấy người đã từng đẩy tôi về phía người khác, trong lòng vẫn có chút cảm xúc.
Dạo này, tôi hiếm khi gặp anh ta.
Nhưng có những chuyện, đôi khi càng không muốn nghĩ đến thì lại càng xảy ra.
Tác phẩm thiết kế nội thất của tôi đoạt giải.
Đây là tác phẩm tôi đã gửi tham dự cuộc thi cách đây không lâu.
Khi đó, tôi còn nói với Lục Ngộ:
Hii cả nhà iu 💖 Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻 Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
"Lễ trao giải hôm đó anh nhớ đến nhé. Nếu em đoạt giải, em muốn chia sẻ niềm vui đầu tiên với anh."
Khi ấy, anh ta chỉ thờ ơ đáp:
"Hôm đó là sinh nhật của một người bạn, để xem đã."
Nhưng hôm nay, anh ta thực sự đến.
Tôi đứng trên sân khấu, nhận lấy giải thưởng thuộc về mình, phát biểu cảm nghĩ.
Sau đó, tôi bước xuống sân khấu, lao về một hướng.
Lục Ngộ kích động bước lên một bước.
Nhưng tôi lại nhào vào vòng tay của một người đàn ông khác—người đang cầm trên tay loài hoa mà tôi thích nhất.
Tần Yến Châu ôm lấy tôi, xoay hai vòng, hôn nhẹ lên mặt tôi.
"Du Hân là giỏi nhất!"
Lục Ngộ đứng yên một chỗ, mắt đỏ hoe, nắm c.h.ặ.t t.a.y thành quyền.
…
Ngày giỗ bà.
Khi tôi và Tần Yến Châu đến, Lục Ngộ đã có mặt.
Anh ta dịu dàng nhìn tôi:
"Anh đã dọn dẹp xung quanh mộ của bà rồi."
"À, cảm ơn anh."
Tôi mỉm cười, quay sang nói với Tần Yến Châu.
"Anh à, phải cảm ơn bạn tốt của anh đấy."
"Được, anh nhất định sẽ mời cậu ấy một bữa thật thịnh soạn."
Tần Yến Châu đặt đồ cúng lên mộ.
"Nhưng hôm qua anh đã đến dọn dẹp rồi, sau này không cần phiền bạn tốt của anh nữa đâu."
Chúng tôi cùng nhau bái lạy trước mộ bà.
Tôi nói với bà rằng Tần Yến Châu đối xử với tôi rất tốt, tôi đang sống rất hạnh phúc, mong bà yên tâm.
Lục Ngộ đứng bên cạnh, siết chặt nắm tay, ánh mắt u ám nhìn chúng tôi cùng nhau cúng bái.