Nhân Viên Địa Phủ Về Hưu Làm Nữ Hoàng

Chương 13



“Bởi vì thứ bổn cung nhìn trúng là khí phách không cam chịu khuất phục của ngươi.”

Trương Thu Lan nghe vậy, có phần mơ hồ.

Khí phách không chịu khuất phục?

Lời này mang ẩn ý gì? Là khen ngợi hay là mỉa mai?

Chưa đợi Trương Thu Lan suy nghĩ miên man tự mình dọa mình, Triệu Hi đã thẳng thắn vạch trần đáp án.

“Từ một tiểu nữ của quan viên vô danh, đến nay trở thành quý phi nắm quyền chấp chưởng hậu cung, ai ai cũng nói ngươi may mắn. Một người dung mạo yếu ớt như cành liễu mùa thu lại lọt vào mắt xanh của thái thượng hoàng khi ấy còn chưa thoái vị. Nhờ một lần được sủng hạnh mà mang thai, sinh hạ trưởng hoàng tử duy nhất, từ đó mẫu bằng tử quý một bước lên mây.”

“Chỉ có điều khiến người ta không hiểu nổi là, ngươi vừa bước lên cao, gia tộc bên ngoại lẽ ra cũng nên thừa thế mà thăng hoa. Thế nhưng lại đột nhiên chững lại, trên quan trường liên tiếp gặp trở ngại, chịu không ít chỉ trích. Cuối cùng thì bị cách chức, tước quan, trở về quê cũ.”

Triệu Hi chậm rãi nói, giọng điệu mang theo thâm ý khó lường.

Trương Thu Lan sắc mặt bình thản, dường như điều Triệu Hi nói không liên can gì đến nàng ta. Chỉ đến khi nhắc đến người nhà, nàng ta mới mở miệng phân trần đôi câu.

“Thiếp thân chẳng qua chỉ trả lại cho bọn họ những gì họ đã từng làm với mình. Mắt trả mắt, răng trả răng, thiếp thân không thấy mình làm sai điều gì.”

“Họ từng khinh ta, nhục mạ ta, chưa bao giờ xem ta là cốt nhục để yêu thương, vậy thì cũng nên sớm đoán được có ngày ta đắc thế sẽ trở lại báo thù.”

Triệu Hi nhướn mày: “Ngươi đúng là kẻ hay ghi thù.”

“Thiếp thân chỉ cầu một chữ thông suốt trong lòng.”

Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn.

Nhưng nàng ta không phải quân tử, nàng ta là tiểu nhân.

Nhất định phải khiến bọn họ hoàn trả gấp mười, gấp trăm lần mới có thể tiêu tan nỗi hận trong lòng.

Triệu Hi rất tán thưởng tính cách có thù tất báo này của Trương Thu Lan.

Điều nàng cần không phải là một người yếu mềm để người ta tùy ý chèn ép, mà là một chất lỏng phi Newton, càng bị ép càng phản kháng.

Nói đến đây, nàng đã đại khái nắm rõ bản tính của Trương Thu Lan. Sau khi xác định đây là một đóa hoa ăn thịt người, Triệu Hi cũng không định tốn thêm thời gian thăm dò vô ích, dứt khoát chuyển sang đề tài khác.

“Trong mắt thế nhân, toàn bộ tôn quý của ngươi đều nhờ cậy vào sự sủng ái của thái thượng hoàng. Ngươi là sủng phi của người, là thân mẫu của hoàng tử, duy chỉ không phải là một cá thể nắm giữ quyền lực độc lập.”

“Nhưng theo điều tra của trẫm, quý thái phi quả thực đã khiến trẫm kinh ngạc đấy.”

Triệu Hi lôi ra một xấp thư tín từ dưới chồng tấu chương bề bộn trên bàn, đó là tư liệu điều tra do cấp dưới trình lên.

Mặc dù hệ thống Sinh Con đã vạch trần toàn bộ gốc gác của Trương Thu Lan, nhưng Triệu Hi lại không định bại lộ thân phận của mình. Thế nên vẫn phải lần theo các dấu vết mà Trương Thu Lan để lại ở thế giới này để chứng minh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Một khi đã có đáp án thì lần theo manh mối để suy luận ra quá trình sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Vì vậy mới có cảnh Trương Thu Lan hai mắt co rút, thần sắc chấn động.

Triệu Hi khẽ ho một tiếng, che giấu khóe môi không tự chủ cong lên, không để lộ ý cười đang xem kịch vui.

Tiếng ho của nàng khiến Trương Thu Lan đang chìm trong tâm trí hỗn loạn bừng tỉnh.

Trương Thu Lan cảnh giác ngẩng đầu, lòng càng lúc càng run sợ. Rốt cuộc Triệu Hi đã phát hiện ra điểm khả nghi của nàng ta từ khi nào?

Lá thư trong tay bị nàng ta siết chặt đến nhàu nát, bên trên ghi lại những câu nói chấn động lòng người mà nàng ta vô ý buột miệng khi còn chịu áp bức tại Trương phủ, những biến chuyển hành động kỳ lạ sau khi nhận được hệ thống Sinh Con, cả mấy tờ bản đồ khoáng sản nàng ta âm thầm vẽ khi được sủng hạnh tiến cung…

Rõ ràng khoác lên mình tầng tầng lớp lớp y phục xa hoa kín đáo, nhưng đứng trước mặt Triệu Hi, nàng ta lại có cảm giác bản thân không mảnh vải che thân, không nơi che đậy!

Nghĩ kỹ thì lạnh sống lưng, mà nghĩ qua loa cũng chẳng khá hơn!

Trương Thu Lan lập tức dập đầu quỳ rạp xuống đất: “Thỉnh hoàng thượng khai ân, xin người rộng lượng ban cho thiếp thân cơ hội lập công chuộc tội.”

Triệu Hi cố ý trưng vẻ mặt lạnh lùng: “Đã muốn chuộc tội, vậy ngươi nói xem bản thân có thứ gì mà trẫm cần đến?”

Trương Thu Lan dè dặt dò hỏi: “Mỏ vàng?”

“Không phải.”

“Mỏ sắt?”

“Không phải.”

Trương Thu Lan khổ tâm suy nghĩ, bỗng chốc bừng tỉnh, hô lên đáp án mà nàng ta cho là có thể nhất.

“Là... Chiêu nhi...?”

Mồ hôi Trương Thu Lan tuôn như suối: “Bệ hạ, thiếp thân sẽ nghiêm khắc dạy dỗ Chiêu nhi, tuyệt đối không để nó nảy sinh những suy nghĩ không nên có...”

Chưa kịp để Trương Thu Lan tiếp tục thể hiện lòng trung thành, Triệu Hi đã thản nhiên đáp một câu: “Không phải.”

Thấy Trương Thu Lan có vẻ không đoán ra, Triệu Hi đành phải vén màn nói thẳng.

“Trẫm muốn ngươi.”

“Muốn thiếp thân?” Trương Thu Lan ngơ ngác, đầu đầy dấu chấm hỏi.

Kiếp trước ở thời đại internet bùng nổ, vì thế nàng ta lập tức hiểu nhầm theo hướng lệch lạc, sắc mặt bắt đầu trở nên hoang mang lúng túng.

Nhưng chỉ cần liếc thấy sắc vàng rực rỡ trước mắt, liền nhớ ra sinh mệnh mẹ con họ vẫn đang nằm trong tay người kia.

Hết cách rồi, thế cục mạnh hơn người.